Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 427:



Đối phương không biết trúng gió gì, cư nhiên lại lặp lại những lời vừa nói:

“ Mục tiên sinh! Người đã chết, chừng nào thì ngài chuyển một nửa số tiền còn lại cho tôi….”

Uyển Tình vừa nghe, vui vẻ, nghĩ rằng anh muốn làm chuyện xấu như vậy, cô cũng muốn thử! Sau đó cả kinh, sẽ không phải là ghi âm chứ? Cô vừa lục ra một đoạn ghi âm hữu dụng sao?

Cô cũng nóng nảy, không nghĩ đụng phải cái gì đó, bịnh một tiếng, bên kia sợ tới mức cúp điện thoại.

Không gian hoàn toản yên tĩnh, Uyển Tình nghe âm thanh đô đô đô trong điện thoại, lại nhìn lên trên điện thoại vẫn còn đang ghi âm, tay run lên một chút, nhẹ nhàng đóng, mở lại đoạn ghi âm một lần nữa.

Âm thanh không rõ lắm, cô có điểm thất vọng, nhưng vẫn ngay lập tức gọi điện cho Mục Thiên Dương: “Thiên Dương! Anh mau trở về!”

“Làm sao vậy?”

“Anh mau trở lại!” Uyển Tình vội tới muốn khóc, “Có người muốn hại anh! Không, hắn muốn hại chúng ta!”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, nghĩ rằng có phải Uyển Tình vì chịu đả kích mà bị chứng hoang tưởng hay không? Bất quá anh vẫn ngay lập tức quay về, không quan tâm tới việc ở công ty.

Đỗ Thiến ở đối diện nhìn những động tác liên tiếp của Uyển Tình, vốn là muốn nhìn bộ dạng bị đả kích lớn của cô, không nghĩ tới cô lại phản ứng ngoài dự đoán của mọi người!

Cô lặng đi một chút, mạnh tỉnh ngộ: cô ta không có mắc mưu!

Cô cả kinh, buông kính viễn vọng, sau đó nghe được chuông điện thoại, vừa thấy cái tên trên màn hình, vội vàng nghe: “Alo?”

“Lâm tiểu thư, tôi đã nói chuyện điện thoại xong….”

“Cô ta đã phát hiện!” Đỗ Thiến hung tợn nói, “Anh đi nhanh đi! Tôi sợ cảnh sát sẽ lập tức tìm được anh!”

Người đàn ông hoảng sợ: “Vậy còn số tiền____”

“Chờ mọi chuyện qua đi, tôi sẽ đưa cho anh!” Đỗ Thiến cúp điện thoại, nắm túi du lịch bên cạnh, bỏ toàn bộ quần áo vào, sau đó cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai, một chiếc kính râm, nhanh chóng rời khỏi phòng.



Đến trước quầy lễ tân, cô cầm túi du lịch chạy ra ngoài, tùy ý nhảy lên một chiếc xe công vụ, lắc lắc ngồi vào vị trí không có người. Đốt nhiên nhớ tới cái gì, cô lấy ipad màu đen ra, mở đến cuối trang thấy trên đó viết: nếu thất bại, công khai ảnh chụp!

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo, hoàn hảo cô đã nghĩ tới biện pháp này, nghĩ ra đủ loại khả năng viết xuống. Cô lập tức lấy hai bức ảnh chụp kia ra, cho vào túi giấy, sau đó đầu óc bắt đầu vận động, cầm lấy bút vẽ một bức tranh lên ipad___

Cô muốn lập tức rời đi! Trước khi cảnh sát phát hiện ra cô, phải ngồi máy bay đi Mĩ. Mà trước khi nên máy bay, cô phải gửi những bức ảnh kia ra ngoài, gửi ở chỗ nào đây? Tuần san Bát Quái, phải, tuần san Bát Quái, ….Còn có đài truyền hình, tốt nhất là có thể PO lên trên mạng…….

Cô muốn làm cho Đinh Uyển Tình vạn kiếp bất phục!

Đỗ Thiến làm mọi chuyện xong, rốt cuộc an tâm tựa vào trên ghế.

-

Mục Thiên Dương về đến nhà, Uyển Tình đang ôm chân ngồi trên ghế sô pha, cả người thoạt nhìn giống như vô cùng kinh hách.

“Uyển Tình?” Mục Thiên Dương lo lắng kêu một tiếng.

Uyển Tình mạnh quay đầu nhìn anh, nhảy lên ôm lấy anh: “Thiên Dương! Là hắn!Là hung thủ! Hung thủ giết mẹ em, nhất định là hắn!”

Mục Thiên Dương cả kinh, vội vàng đỡ cô ngồi xuống, hỏi: “Sao lại thế này? Em không cần nóng vội, chậm rãi nói.”

Uyển Tình dừng một chút, mở to mắt lo sợ bất lực nói: “Hắn gọi điện thoại cho em, nói là anh, hắn muốn vu oan cho anh! Em đã nói sẽ tin tưởng anh, chỉ cần không có chứng cứ xác thực, bất luận kẻ nào nói là anh, em cũng sẽ không tin!”

“Tốt tốt……Anh biết, em đừng vội.” Mục Thiên Dương thấy vú Trương đứng ở xa xa, vẫy vẫy tay về phía bà, “Lấy một cốc nước cho tôi.”

Vú Trương vội vàng mang lại, anh chậm rãi uy Uyển Tình, vừa uy vừa khuyên cô không cần gấp, đồng thời nói với vú Trương: “Gọi điện thoại kêu Thiên Tuyết cùng Thiên Thành tới đây.”

Uyển Tình đang cầm cốc nước uống hai ngụm, đột nhiên nói: “Báo nguy! Chúng ta cần báo nguy! Em ghi âm!” Nói xong cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại báo nguy.

Mục Thiên Dương vội vàng đoạt di động: “Em bình tĩnh một chút, anh lập tức báo nguy, em đừng để rơi đồ.” Nói xong liền mở ghi âm ra nghe một lần, vẫn không rõ lắm, nhưng cơ bản anh nghe hiểu, nhịn không được hận kẻ phía sau quá độc ác!



May mắn Uyển Tình tin tưởng anh, nếu là không tin? Anh tìm ai khóc đây!

Anh lập tức báo cảnh sát, nói với Uyển Tình: “Em bình tĩnh lại trước, một chút nữa cảnh sát sẽ đến đây. Ghi âm này, bọn họ hẳn là có thể xử lý một chút, phân tích ra giọng của người nói là ai. Âm thanh của mỗi người không giống nhau, cũng giống như giấu vân tay của con người vậy…..”P/s: truyện đã được dịch full ai muốn đọc trước liên hệ [email protected] nhé

“Vậy có thể bắt được hắn?” Uyển Tình hỏi.

“Uh, có thể.” Mục Thiên Dương hơi nhíu mi, cô vội vã hỏi như vậy, không có bứt dây động rừng đi? Nhưng không muốn cô lo lắng, vốn không có hỏi cái này, nói với cô, “Em nghỉ ngơi một chút, anh gọi điện thoại cho Thiên Thành.”

Uyển Tình gật đầu, ôm đầu gối lui lại ngồi lên sô pha. Cô nghĩ mà sợ, không ngờ hung thủ lại gọi điện thoại đến___ cô quá nhanh, nghĩ tới gọi điện thoại đúng là hung thủ, Mục Thiên Dương bình tĩnh hơn cô, không cần nghĩ nhiều, trực giác cho rằng gọi điện thoại chính là hung thủ, đồng phạm hoặc kẻ chủ mưu, một người hoàn hoàn khác!

Uyển Tình cũng không dám tin tưởng, lúc ấy cô cư nhiên lại bình tĩnh nghĩ như vậy, chẳng những không hoài nghi Mục Thiên Dương, cư nhiên có thể nghĩ tới báo nguy, ghi âm sự việc! Cô không có vờ ngớ ngẩn, có phải ông trời thưởng cho cô hay không, khiến cho hung phạm đền tội, lấy lại công đạo cho mẹ cô.

Lúc sau, Thiên Tuyết tới trước, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, cảnh sát tới. Cô cũng không hỏi, dù sao cảnh sát cũng sẽ hỏi, cô ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nghe.

Cảnh sát hỏi chi tiết chân tướng sự việc, liên hệ với nhà mạng điện thoại, lấy rag hi âm của Uyển Tình, phải điều tra.

Uyển Tình tưởng lập tức bắt được thủ phạm, tuy rằng biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn hi vọng cảnh sát có thể lập tức nói cho cô biết hung thủ là ai. Kết quả cảnh sát cứ đi như vậy, cô có điểm thất vọng.

Thiên Tuyết an ủi cô: “Đợi chút đi. Hiện tại tìm được manh mối lớn như vậy, khẳng định rất nhanh.”

Mục Thiên Dương đi đi lại lại thong thả ở bên cạnh, như đang nghĩ tới cái gì.

Thiên Tuyết phiền chán hỏi: “Anh đi cái gì? Đầu đều hôn mê! Không thấy Uyển Tình đang lo lắng sao?”

Mục Thiên Dương dừng lại nói: “Thiên Thành nói có hai điểm rất quan trọng, thứ nhất, người gọi điện thoại làm sao biết số điện thoại ở đây? Thứ hai, lại đúng vào thời gian không có anh ở nhà, Uyển Tình nghe điện thoại……”

Thiên Tuyết cũng sửng sốt: “Đúng vậy. Nếu anh thực sự làm chuyện xấu, cũng không dùng điện thoại ở nơi này. Vấn đề anh không làm, hung thủ làm sao biết? Trời ạ! Nếu biết số điện thoại ở đây, kia chẳng phải biết Uyển Tình ở nơi này, còn biết hai người____”

Uyển Tình ngẩn ngơ, mờ mịt nhìn bọn họ: “Làm sao bây giờ?”

Mục Thiên Dương yên lặng một lúc lâu, cầm di động lên gọi điện thoại: “Sở Duy! Cậu để ý giúp tôi một chút, xem gần đây có ai phát ra ảnh chụp hoặc tin tức của tôi không, giúp tôi tra xem có ai điều tra tôi hoặc vị hôn thê của tôi không!”

DMCA.com Protection Status