Lúc này, lại có vẻ phong lưu như vậy, giống như là vì dục vọng của hắn, thật oan uổng nha!Lãnh Tử Tình không khỏi cắn cắn môi."Ha ha!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên lại cười rộ lên!Khuôn mặt Lãnh Tử Tình giấu dưới áo đã nóng bừng, vội vàng nắm lấy áo, chỉ sợ hắn bỏ lớp che mặt này ra, cô sẽ vô cùng xấu hổ!Không hề báo trước, hắn đột nhiên vùi đầu vào giữa hai chân cô…"Á! Đừng! Tuấn Vũ, anh làm gì vậy?!" Lãnh Tử Tình nằm trên giường sợ tới mức muốn ngồi dậy, nhưng lại bị một bàn tay của hắn đè lên ngực, không ngừng xoa nắn."Tắm rồi thì càng tiện, thật ngọt!" Giọng nói mờ ám của Lôi Tuấn Vũ vang lên."Á!" Lãnh Tử Tình lực bất tòng tâm! Hai chân tê dại, muốn trốn cũng không xong, chỉ có thể không ngừng rên rỉ xin tha.Y tá ngoài cửa dường như không dám tin vào tai mình, xấu hổ đến đỏ bừng mặt! Trời ạ! Vợchồng này thật sự coi nơi này là khách sạn! Rốt cuộc không nghe tiếp được nữa, xấu hổ đến mức vội vàng tránh đi!Lần này về đến nhà, Lãnh Tử Tình cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng cũng không nói rõ được.Tóm lại, hắn luôn xuất quỷ nhập thần xuất hiện bên cạnh cô. Bất kể là lúc làm bữa sáng hay đang đọc sách. Có lẽ hắn đã quen với bóng tối, có lẽ hắn quá mức dựa dẫm vào cô?Không biết đã bao lâu không lên QQ rồi. Hôm nay, lúc hắn ngủ trưa, cô một mình vào thư phòng, lên QQ.Tin nhắn của hắn liền theo nhau tới. Ha ha, thật buồn cười. Hóa ra lại toàn là mấy dòng ký tự vô nghĩa mà cô tự viết. Khóe miệng không khỏi cong lên.Không biết mắt hắn bao lâu mới khỏi được. Chuyên gia lại nói phải về nước đã, chuyện phẫu thuật tiếp theo phải thảo luận thêm. Mấy ngày nay cô cũng không sốt ruột lắm, có lẽ là đã quen với với việc chăm sóc sinh hoạt cho hắn? Hắn đối với cô ngày càng dịu dàng, khiến cô có cảm giác được sủng nịnh.Tít tít tít, biểu tượng của Hoa Bá nhảy lên. Lãnh Tử Tình ngạc nhiên vội vàng bấm mở.Hoa Bá: Tử Dạ, có đó không? Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?Lãnh Tử Tình vội vàng trả lời: Vâng, đã lâu không gặp. Anh vẫn còn ở trong nước sao?Hoa Bá: Phải. Vài ngày nữa sẽ trở về, em và anh ta… vẫn khỏe chứ?Lãnh Tử Tình cười cười: Cám ơn anh, bọn em rất khỏe.Không ngờ hôm nay vừa lên mạng liền gặp Hoa Bá. Trong lòng thật sự rất kích động.Hoa Bá: Anh muốn gặp em!Lãnh Tử Tình dừng một lúc lâu, viết: Em hiện giờ cả ngày đều chăm sóc anh ấy, e là…Hoa Bá: Sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em. Text được lấy tại https://truyenfull.comLãnh Tử Tình: Xin lỗi, là em không tốt. Hoa Bá, anh có thể tha thứ cho em không?Hoa Bá: Tử Dạ, đừng nói ngốc như vậy. Em không nợ anh gì cả. Chỉ là anh… có chút nhớ em.Lãnh Tử Tình nhìn chằm chằm khung đối thoại kia, im lặng hồi lâu. Anh chưa bao giờ nói chuyện như vậy. Anh sẽ không tăng thêm bất kỳ gánh nặng tinh thần nào cho cô. Nhưng lúc này đây, sao cô lại có cảm giác như sắp vĩnh viễn mất đi anh vậy. Tim bất giác trống rỗng một hồi, hoảng hốt không biết phải làm sao.Tiếng Lôi Tuấn Vũ đột nhiên xuất hiện sau người cô: "Đang làm gì?"Hắn lại đang ở ngay phía sau cô, hai tay đặt lên vai cô, không cho cô quay đầu lại, đột nhiên cả kinh, nhưng mau chóng nghĩ lại mắt hắn không nhìn thấy. Trái tim bất an mới được thả lỏng."Ừm, đang nói chuyện với một người bạn." Lãnh Tử Tình trong lòng rối loạn, nhìn khung đối thoại với Hoa Bá, ngây ngẩn cả người.Tít tít tít, khung đối thoại của Hoa Bá lại nhấp nháy: Tử Dạ, ngày mai gặp mặt được không?Đưa cả Tử Tử đến, anh rất nhớ Tử Tử.Cảm giác được lực đạo trên vai mạnh hơn, Lãnh Tử Tình mới ý thức được Lôi Tuấn Vũ đang ởngay sau cô, vì thế liền gõ vào một chữ "Được." rồi vội vàng thoát mạng. Trong lòng vẫn đang hoảng loạn. Mặc dù Lôi Tuấn Vũ không nhìn thấy, nhưng sao cô lại có cảm giác như mình đang ngoại tình. Cô có nên giấu chuyện về Hoa Bá không?"Sao vậy? Em hình như rất căng thẳng?" Giọng Lôi Tuấn Vũ rất bình thản, không hề gợn sóng."Xin lỗi, Tuấn Vũ, người bạn vừa nãy tôi đang nói chuyện thực ra là… chồng tôi."Im lặng một lát. Ngón tay đặt trên vai cô kẹp chặt cô, có chút đau."Rồi sao?" Lôi Tuấn Vũ ở phía sau cô, hắn có thể cảm nhận được đầu vai cô lên xuống vì căng thẳng. Đập vào mắt là bóng lưng cô đang hít thở thật sâu."Anh ấy có lẽ một thời gian nữa phải đi xa, hẹn tôi và Tử Tử ngày mai gặp. Tôi nghĩ… tôi nên nói với anh." Lãnh Tử Tình không biết vì sao mình lại phải nói như vậy. Chồng gì gì đó, cô hoàn toàn không muốn nói. Nhưng không biết là làm sao, cô lại nói ra. Có lẽ nếu quả thật có một ngày cô bỏ đi, hắn sẽ không quá nhớ nhung cô?Tử Tử quả nhiên là con của Hoa Bá! Nhưng hắn không hiểu cô đã ở Mỹ ba năm với Hoa Bá, vì sao còn muốn quay về với hắn? Chỉ vì mắt hắn bị mù, cô áy náy, thương hại hắn nên mới trở về?! Vậy thì cuối cùng cô vẫn sẽ lựa chọn bỏ đi sao?"Hàn, gặp anh ta là quyền của em, anh không có quyền can thiệp!" Lôi Tuấn Vũ đang tức giận, Lãnh Tử Tình đương nhiên biết.Đầu vai của cô đã có chút tê dại rồi!"Nhưng anh có điều kiện!"Lãnh Tử Tình chờ lời nói kế tiếp của hắn."Lấy lòng anh!"Lạnh như băng khiến tim Lãnh Tử Tình đập lỡ mất một nhịp!"Tuấn Vũ, tôi…""Anh cho em mười phút, nếu em không làm được, thì… đừng mơ được gặp hắn!" Ngón tay Lôi Tuấn Vũ bấm sâu vào xương quai xanh của cô, khiến cô vốn đã tê dại lại càng thêm đau đớn."Á!" Lãnh Tử Tình bất giác kêu đau ra tiếng, bàn tay trên vai lập tức buông lỏng!Hai tay khoanh trước ngực, tầm mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, giống như cô không tồn tại vậy, sau đó lạnh lùng thúc giục: "Thời gian của em không còn nhiều!""Tuấn Vũ, tôi biết anh rất giận. Tôi nói với anh anh ấy chết rồi thật ra là…""Còn chín phút!""Tuấn Vũ!""Vậy được, ngày mai anh quyết định bay đi Mỹ kiểm tra sức khỏe, em cũng phải đi theo…""Không! Tôi… Tuấn Vũ, tôi sẽ lấy lòng anh!" Lãnh Tử Tình cuống quýt đáp.Trên khuôn mặt lạnh như băng tràn đầy tức giận, cô biết hắn rất giận! Sớm biết thì cô đã không nói như vậy! Nếu muốn gạt hắn, thì vì sao không lừa gạt hoàn toàn luôn đi? Việc gì phải chọc giận hắn chứ?! Cứ nói với hắn đối tượng mà cô nói chuyện là một người bạn không phải là xong rồi sao?Không chút để ý định cởi quần áo, mới cởi được hai cúc áo lại nghĩ tới hắn hoàn toàn không nhìn thấy, cho dù cô trần như nhộng trước mặt hắn thì cũng có tác dụng gì?!Cô không hề do dự liền đi đến trước mặt hắn, bắt đầu cởi quần áo hắn.Nhưng lại bị hắn giữ tay cô lại, dùng một cái khăn bịt kín mắt cô, giọng nói lạnh lùng:"Không được đụng vào anh! Em còn tám phút!""Lôi Tuấn Vũ! Anh…" Rõ ràng là làm khó cô mà, hắn không nhìn thấy! Lại không cho cô đụng vào hắn! Hắn rõ ràng là không muốn để cô đi mà! Một nỗi nhục nhã từ trong xương tủy lập tức dâng trào, hắn dựa vào cái gì mà tức giận?! Người ta đi gặp "chồng" của mình, chẳng lẽ là sai sao?! Cô thậm chí còn hoán đổi vai với Hàn tiểu thư, thay Hàn tiểu thư đòi công bằng! Làm người tình của hắn hay là thế nào? Lại còn hạn chế cô như vậy?!"Cởi quần áo ra!"