12 Nữ Thần

Chương 347: Biển Lặng




Tác giả: Slaydark
Một tuần trôi qua kể từ khi Dương đến căn cứ Hắc Đạo, hắn đang dạo bước trong vườn rau xanh ngát nhờ được Tử Yên chăm chút kĩ lưỡng, khu vườn này cũng trở thành sân chơi ưa thích của hai đứa Bảo Ngọc và Bỉ Ổi.

Còn con t*ng trùng mà Dương thu được dưới Địa Tâm Cảnh giờ đã trở thành đệ ruột của Thâu Thiên, Thâu Thiên thường cõng t*ng trùng trên đầu đi tụ tập với bọn Hắc Phù Đổng, Đặng Vô Tâm, Lôi Chấn và Thích Đông để mở tụ điểm đá gà, tạt lon, lắc bầu cua, lũ này chơi với nhau toàn phường gian manh chơi với lừa lọc, cãi lộn cắn lạo inh ỏi suốt ngày.

Tịnh Nghiên bị Dương thuyết phục tạm thời ở lại làm đầu bếp trong căn cứ Hắc Đạo, chờ thời cơ thích hợp sẽ trở về giúp nàng cứu cha mẹ.

Cửa ra vào căn cứ đã sửa chữa, không cần nhiều người trực trên mặt đất nên Võ Bạch cũng mất cơ hội làm bếp chính, thay vào đó, hắn nể phục tài nấu ăn của Tịnh Nghiên nên quyết theo nàng để học nghề, từ đó mỗi bữa ăn như trò chơi trúng thưởng, ăn trúng món của Tịnh Nghiên thì ngon lành, ăn trúng món của Võ Bạch thì ngu lờ.

Vô Địch thì không gác cổng nữa, gối ôm đã được Dương sửa chữa và nâng cấp một ít, từ đó ít ai thấy Vô Địch ra khỏi phòng, có lẽ đang bế quan tu luyện...!
Long Ngạo kể từ khi tỉnh lại thì nhanh chóng hồi phục, thể chất của long thể hoàng gia khiến sức đề kháng của hắn mạnh hơn xa so với những người long tộc khác, đó là lí do cao tầng long tộc dồn hết hy vọng vào hắn.

Long Chúc Lôi thường xuyên túc trực chăm sóc Long Ngạo, vì tính cách đối lập và vì Long Ngạo được đào tạo đặc biệt nên từ khi Long Ngạo còn bé thì cha con họ đã khó gần nhau.

Long Chúc Phong thì lại mất tích, ai cũng nghĩ là đi nhậu nhẹt, nhưng Dương biết lão đi để thu thập tin tức về Long thành.


Tử Yên đang xách nước tưới rau, thấy Dương đến nhìn mình và mỉm cười, nàng luống cuống vấp chân ngã sấp xuống đất.

"Không sao chứ?" Dương chạy đến dìu nàng dậy và hỏi.

.

truyện kiếm hiệp hay
"H...!hông hao..." Bị Dương dìu lấy mình, cơ thể mềm mại khẽ run lên, Tử Yên lúng túng đáp rồi vội né ra, nàng với tay nhặt lấy xô nước rồi bắt đầu tưới rau hết luống này đến luống khác như chưa có gì xảy ra, nhưng có điều là xô đã đổ hết nước.

Mất một lúc mới nhận ta, Tử Yên bưng khuôn mặt đỏ bừng chạy biến đi.

Dương trông theo, thật sự khó hiểu, theo lời người khác nói, Tử Yên là một cô nàng lạnh lùng, thờ ơ với mọi chuyện và không thích tiếp xúc với bất kì ai, nhưng Dương không thấy vậy chút nào.

Bảo Ngọc đang hái một quả cà chua chín mọng cho Bỉ Ổi ăn, nó vẫn sản xuất phân và nước tiểu đều đặn, Dương chế riêng cho nó một cái bô có khả năng bảo quản phân và nước tiểu để Dương thỉnh thoảng lấy ra ăn.

Mà thật ra đó là cái bô thứ hai vì cái bô thứ nhất đã bị Thâu Thiên lén bĩnh vào, lần đó Dương suýt ăn cứt chó vì tưởng Bỉ Ổi sản xuất loại phân mới cao cấp hơn.

Hoài Bão thì trợ giúp Phúc Pháp xây dựng bộ máy quản lý và lên kế hoạch phát triển dài hạn cho Hắc Đạo.

Vài hôm sau, Long Chúc Phong trở về, không còn vẻ say xỉn thường ngày, gã nghiêm túc lạ thường.

"Chị Diễm đã hay tin Long tộc gặp nguy, chị đang trở về, dự định giả vờ chấp nhận lời cầu hôn của Long Tiếp Thiên và tìm cơ hội ám sát hắn." Long Chúc Phong nghiêm trọng nói sau khi tụ tập bọn Dương, Long Ngạo, Long Chúc Lôi và Phan Phúc Pháp.

"Tin này đáng tin chứ?" Long Chúc Lôi hỏi.

Long Chúc Phong gật đầu: "Hoàn toàn chắc chắn, vì tin này do Băng nhắn lại, Băng cũng đã đi theo chị Diễm để trợ giúp."
"Mụ nội!" Long Chúc Lôi tức giận vung nắm đấm, những tia chớp từ nắm tay gã bắn ra tung tóe.

"Nếu ta nhớ không nhầm, trước đây đẳng cấp của Long Tiếp Thiên là Linh Vương cấp cao?" Phan Phúc Pháp hỏi.


Long Ngạo đáp: "Đó là lúc trước, kể từ khi có công nghệ chiết xuất linh hồn, lại cộng thên sự ra đời của công nghệ sản xuất linh tinh, thực lực của hắn đã đến tầm Đại Đế, sau khi ta rời khỏi Long thành có lẽ hắn cũng đã đạt đến Chúa Tể."
Long Ngạo nói thêm: "Đấy là chưa kể ba tên tay sai trung thành của hắn: Long Mác, Long Mộ, Long Mạnh, những kẻ này lợi dụng quyền hạn vơ vét linh tinh để hấp thụ và thăng cấp thần tốc, cấp bậc không thua kém gì Long Tiếp Thiên."
"Bốn tên Chúa Tể?" Phan Phúc Pháp lắc đầu ngao ngán, khi kỷ nguyên linh tinh mở ra, nhiều người tin rằng đây sẽ là kỷ nguyên rực rỡ nhất của người luyện hồn, nhưng thực tế, nó chỉ khiến cho kẻ mạnh càng có cơ hội vơ vét để mạnh thêm, kẻ yếu thì ngay cả thành quả tu luyện cũng bị cướp đoạt, cuối cùng Linh Đế, Chúa Tể xuất hiện ngày càng nhiều nhưng những người cấp bậc thấp thì chỉ mãi dậm chân tại chỗ, không có cơ hội phát triển đồng nghĩa với vô phương phản kháng.

Mà có lẽ, tai nạn của Long thành lần này một phần cũng vì kỷ nguyên linh tinh mà ra, chứ nếu không có viễn cảnh vơ vét linh tinh của cả Long thành để đề thăng thực lực, bọn Long Tiếp Thiên lấy đâu ra đủ tự tin để chiếm đoạt quyền hành?
Mà thực tế, cũng vì kỷ nguyên linh tinh mở ra, nhiều cá nhân phát triển thần tốc khiến cho sự cân bằng mong manh giữa các tổ chức và vùng miền bị phá vỡ, nhiều tổ chức bắt đầu nổi lên ý tưởng xâm lược để vơ vét thêm linh tinh, nâng cao thực lực, chiến tranh giờ như một quả bom đã châm ngòi, chỉ chờ ngòi cháy hết là nổ tung.

Dương lúc này thì đang nghĩ nếu chỉ là bốn tên Chúa Tể thì nhờ Vô Địch xuống lụi mỗi thằng một nhát chẳng phải là xong rồi sao?
Lúc này Long Ngạo nói: "Ta e rằng bọn Long Tiếp Thiên chỉ là bề nổi..."
Trước ánh mắt nghi vấn của bọn Dương, Long Ngạo giải thích: "Tế Điện có một bí mật, đó là mỗi một thế hệ sẽ cử một hoặc vài người xuất chúng nhất để tiến xuống lòng đất du học, thế hệ này là chị em Long Thư Hồn, Long Thanh Bồn, còn thế hệ trước chính là Long Tiếp Thiên, rất có khả năng Long Tiếp Thiên đã câu kết với những thế lực dưới lòng đất mà hắn quen biết để hỗ trợ hắn khi cần thiết."
Nghe đến thế lực dưới lòng đất, Dương không khỏi càng thêm lo lắng, hắn còn nhớ rõ trận chiến ở Hoàng thành, mạnh mẽ như Vô Địch cũng phải bại dưới tay một kẻ đến từ thế lực bí ẩn.

"Không được!" Dương siết chặt tay, cố không cho phép bản thân sợ hãi, nếu hắn sợ hãi rút lui, ai sẽ là người cứu Diễm và Băng?
Nhưng hắn không thể làm điều đó một mình, lại càng không muốn bất kì ai phải chết vì giúp đỡ mình.

Lúc này, trong đầu Dương điên cuồng phân tích để tìm ra con đường vẹn toàn nhất để cứu được Băng và Diễm rồi bỏ trốn.

Còn những người khác?
Dương cũng muốn giúp, nhưng hắn không đủ sức, hắn đâu phải dạng nhân vật mạnh mẽ vô địch đánh đâu thắng đó như trong truyện, càng không phải loại anh hùng hiệp nghĩa được người người tung hô, hắn chỉ là một con người...!

Mây mù giăng kín bầu trời, biển xanh lặng lẽ gợn sóng, tiếng gió và sóng biển hòa vào nhau trong không khí âm u tạo cho người ta cảm giác tang thương đưa tiễn.

Dương một mình trên một con thuyền nhỏ ngược chiều gió tiến về biển xa.

Sau tất cả, Dương vẫn chọn cách đi một mình.

Thuyền Dương lướt nhanh về hướng Long thành, từ xa, Dương nhìn thấy một con thuyền nhỏ khác đang lướt đi cùng hướng.

Hai con thuyền mỗi lúc một gần nhau, cho đến khi Dương và người duy nhất trên con thuyền kia nhìn thấy nhau.

"Đi đâu đây?" Dương và Sùng Hạo cùng hỏi nhau khi nhận ra đối phương.

Rồi cả hai cùng đáp lời nhau: "Đi đánh Long thành!"
Sau đó cùng giật mình khó tin thốt lên: "Đánh gì? Mình mày á?"
Khi hai thằng đang nói, đột nhiên mặt biển trồi lên, sau đó, một cái mồm khổng lồ đỏ như máu với hàng nghìn chiếc răng nanh trồi lên nuốt gọn cả hai con thuyền lẫn hai thằng....




DMCA.com Protection Status