Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 173: Hôm đó cô đã cười



Không còn sớm, Tử Thư ăn được một chút, rồi rời đi

Không ai tiễn anh ta đi, nhưng khi Tử Thư đứng dậy và rời đi, Cố Tư nói: “Đi đường cẩn thận.”

Tử Thư ậm ừ hai lần, sau đó chào Trì Uyên thói quen và rời đi.

Trì Uyên ăn thêm vài miếng nữa rồi đặt xuống.

Anh nhìn chằm chằm vào Cố Tư.

Cố Tư ngồi xếp bằng trên ghế, tay áo xắn lên.

Ăn hải sản, nhưng cô không đeo găng tay mà trực tiếp dùng tay không bóc ăn.

Trên khóe miệng bám đầy dầu.

Sau vài cái liếc mắt vài lần, Trì Uyên không chịu nổi.

Anh bị bệnh sạch sẽ, nên không muốn chạm vào chút nào

Ăn uống cũng phải thanh lịch nho nhã.

Cố Tư không để ý đến biểu hiện của Trì Uyên, chỉ muốn ăn một cách thoải mái nhất.



Cô còn hỏi: “Mà này, khi nãy anh và cô Tùy nói chuyện gì vậy?”

Trì Uyên dừng lại, anh biết Cố Tư đang nói đến khoảng thời gian anh bỏ mặc cô.

Anh nói, “Chủ yếu là về việc hợp tác. Tài liệu cô ta mang đến hôm nay có một số chi tiết. Tôi nghĩ nó cần phải thay đổi vài chỗ, nên tôi nói chuyện đó với cô ta.”

Cố Tư cũng không phải là muốn lôi chuyện cũ ra nói, vì vậy cô ấy “ồ” một tiếng, rồi không có phản ứng gì khác.

Trì Uyên thực sự nhìn không nổi bộ dạng ăn uống của Cố Tư, liền đứng dậy, “Cô ăn đi, tôi đi lên trước.”

Cố Tư nói, “Được.”

Trì Uyên chậm rãi đi về phía cầu thang, bước được vài bậc, ánh mắt vẫn còn nhìn qua hướng phòng ăn.

Điện thoại di động của Cố Tư đổ chuông.

Cô đang vội lấy khăn giấy lau tay, rồi nghe điện thoại.

Cô đặt điện thoại trên bàn, để chế độ rảnh tay để không ảnh hưởng đến việc ăn đang dở.

Âm thanh từ điện thoại là giọng của một người đàn ông.

Anh nói, “Cố Tư.”

Cố Tư cười toe toét, “Ồ, sao anh lại gọi em.”

Trì Uyên đứng đó, nhìn chăm chú hai mắt thu lại, đút hai tay vào túi quần rồi từ từ đi lên lầu.

Khi lên đến đầu cầu thang trên tầng hai, vẫn nghe thấy tiếng cười của Cố Tư.

Cô nói với người ở đầu dây bên kia, “Ngày mai? Tôi có thời gian, tôi có có nhiều thời gian lắm, vậy nên có thể, ngay mai chúng ta gặp nhau.

Trì Uyên không chút biểu cảm đi về phòng.

Anh đã thay đồ ngủ, lúc đầu muốn đi tắm, nhưng sau khi suy nghĩ về điều đó, anh đã dừng lại.

Anh đến bên cửa sổ và châm một điếu thuốc, nhưng anh không thực sự muốn hút.



Thế là cứ cầm điều thuốc, đứng ở đó, nhìn điếu thuốc từ từ đốt cháy.

Khi tàn thuốc còn sót lại, anh đưa đưa tay đặt trên bệ cửa sổ.

Lúc này anh quay người đi vào phòng tắm.

Tắm lâu hơn bình thường.

Có thể là do uống rượu, vừa rồi còn ăn đồ ăn có vẻ khá mặn.

Trì Uyên bước ra, thay bộ đồ ngủ, cảm thấy hơi khát nên xuống lầu lấy nước.

Cố Tư đã không còn dưới lầu.

Trì Uyên đi vào bếp, thuận mắt nhìn ra phòng ăn.

Phòng ăn đã được dọn sạch sẽ và gọn gàng.

Anh cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cầm một chai nước khoáng, quay người đi lên lầu, vừa vặn tình cờ nhìn thấy đồ trang sức trên bàn.

Món trang sức này không hề rẻ, anh tự mình chọn.

Dựa vào những gì anh biết về Cố Tư trước đó, đã tỉ mĩ chọn theo tính cách của cô, anh mặc định thứ này đã là của cô.

Không ngờ, cô vậy mà không muốn.

Trì Uyên đi tới, nhặt trang sức rồi chậm rãi bước lên lầu.

Trở lại phòng, anh ném thẳng đồ vào ngăn tủ đầu giường.

Có những thứ khác trong ngăn kéo.

Anh dừng lại, sau đó cầm lấy nó và xem qua.

Đó là giấy chứng nhận ly hôn.

Thật ra, ký ức về ngày ly hôn cũng có chút hỗn độn.

Có thể là do tâm tình tương đối hỗn loạn.

Nhưng Trì Uyên lại nhớ rõ một chuyện.

Khi cầm tấm ảnh trên tờ giấy ly hôn, Cố Tư đã mỉm cười.

Nó không giống với những nụ cười giả tạo, nụ cười giả tạo trước đây.

Lần đó, cô cười một cách chân thành.

Khóe mắt và đuôi mày cong lên.

Ngồi bên giường, Trì Uyên đọc đi đọc lại tờ giấy ly hôn nhiều lần.

Không biết trong lòng đang nghĩ gì, cảm giác như có một khối đồ rất nặng đè trên ngực anh.

Sức nặng đè lên khiến anh khó thở.

Edit by Bell.

DMCA.com Protection Status