Sự thực chứng minh, Mai phu nhân không gạt người. Lúc đội buôn đổi hướng đi về phía bắc, phía tây có vô số võ giả cấp thấp vọt tới. Những võ giả cấp thấp này không muốn tham gia vào trận hỗn chiến bên kia, đồng thời cũng mang đến tin tức chuẩn xác. Lần này thực sự xảy ra hỗn chiến lớn siêu cấp. Nguyên nhân là phát hiện ra một chí bảo trong một sơn lĩnh tương đối yếu. Hơn mười sơn lĩnh gần đó vì tranh đoạt, bắt đầu hỗn chiến.
Rốt cuộc là bảo vật kiểu gì, có thể khiến cho hơn mười Thiên Tôn cướp giật? Vì sao đại lão Thần Chí Cao Tu La của Hủy Diệt Chi Địa lại không ra mặt ngăn cản. Những chuyện này đám người Tiêu Lãng không biết được.
Tiêu Lãng kiên trì với nguyên tắc của hắn, nhưng không phải là người ngu. Bọn họ chút thực lực như vậy nếu thật sự dám đi về phía tây, sợ là xương cũng không còn lại một cái.
Trong thời gian đi đường khoảng bảy, tám tháng, bọn họ thường xuyên có thể nhìn thấy các võ giả chiến đấu. Tại Thần Vực không có nói đạo lý. Có lẽ chỉ một ánh mắt của ngươi chọc giận đối phương, hắn cũng sẽ ra tay giết ngươi.
Tiêu Lãng chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là đi theo đội buôn tới Tuyết Mai Lĩnh. Cảnh giới của đám người Tiêu Ma Thần cần củng cố. Tiêu Lãng cũng cần báo ân. Chí ít hắn phải nghĩ biện pháp dung hợp một, hai thần kỹ nữa, trong lòng hắn mới có thể thoải mái một chút.
Nợ người ta ân tình nếu như không trả, hắn cảm giác như nghẹn ở trong cổ họng.
Đội buôn nhanh chóng tiến lên. Tiêu Lãng lại bắt đầu bế quan, chuẩn bị tìm hiểu mười bản thần kỹ còn lại. Sau khi cẩn thận nghiên cứu một thời gian, xem có thể tìm được một, hai thần kỹ dung hợp được. Đám người Ma Thanh Thanh vẫn đang tu luyện củng cố cảnh giới. Tiêu Ma Thần bắt đầu ngưng tụ thần thể.
Bởi phía tây hỗn chiến, đội buôn sợ bị ảnh hưởng nên bắt đầu dùng hết tốc lực đi rất nhanh. Trên đường đi đã xảy ra một vài chuyện. Đội buôn bị một đám võ giả Đại Thần Thần Quân trốn ra được từ sơn lĩnh phía tây chặn lại đánh cướp. Kết quả không cần phải nói, một đám Thần Quân của Mai phu nhân ra tay đánh đến mức bọn họ phải chạy trối chết.
Sau hơn hai tháng, đội buôn tiến vào Tuyết Mai Lĩnh. Lần này trong đội buôn còn có một, hai trăm xe thương phẩm chưa bán. Rõ ràng chuyện làm ăn lần này bị thiệt hại. Chỉ có điều gặp phải chuyện như vậy cũng không thể nào giải quyết được.
Tiêu Lãng không dung hợp ra thần kỹ nào. Không phải hắn không nỗ lực, thứ này muốn làm được phải chú ý tới điểm phù hợp. Cũng không phải là thần kỹ nào cũng có thể dung hợp được.
Sau ba tháng, đội buôn tiến vào một thành trì lớn siêu cấp, Tuyết Mai Thành chủ thành của Tuyết Mai Lĩnh.
Đám người Tiêu Lãng đều được đánh thức. Tiêu Ma Thần còn chưa ngưng tụ thần thể thành công, nhưng đã ngưng tụ được bảy tám phần. Thứ này không cần quá cố ý đi tìm. Bên trong thân thể hấp thu linh khí hỗn độn và tử thánh thạch, có thể trợ giúp ngọc tủy tự động cải tạo.
Nhìn Tuyết Mai Thành nguy nga, mọi người cảm giác mình thật nhỏ bé. Tại Thiên Châu bất kỳ một người nào trong số bọn họ đều có thể san bằng một toà thành trì. Nhưng ở Thần Vực hiển nhiên không làm được. Thành trì này xây dựng loại đá đặc biệt, có thể hấp thu năng lượng công kích của mọi người. Đừng nói san bằng thành trì, võ giả Đại Thần có thể đập phá một sân viện đã tính là trâu bò.
- Tiêu Lãng, các ngươi không phải là người của Mai gia, cho nên không thể vào ở trong Mai trang, đây là quy củ của Mai gia. Chỉ có điều phu nhân đã an bài cho các ngươi một biệt viện nhỏ. Các ngươi tạm thời thu xếp tới ở nơi đó. Qua một thời gian ngắn nữa phu nhân sẽ triệu kiến ngươi.
Mai phu nhân không xuất hiện, chỉ có thị nữ Đào Tử tới truyền lời. Đám người Tiêu Lãng được hộ vệ dẫn tới một biệt viện nhỏ. Sau khi hộ vệ đưa tới nơi, đã căn dặn:
- Ở trong thành trì, các ngươi làm gì cũng được, chỉ có điều không thể một mình động võ. Bằng không cho dù là phu nhân cũng không thể nào cứu được các ngươi. Có bất luận chuyện gì có thể tới sân quyết đấu giải quyết. Đó là nơi duy nhất trong thành có thể động thủ. Đương nhiên... tiến vào sân quyết đấu chỉ có thể có một phía có thể đi ra.
Hộ vệ không nói thêm một lời nào nữa. Đám người Tiêu Lãng cũng không để ý. Mấy người bọn họ cũng không phải là trẻ tuổi ngông cuồng, không có chuyện gì làm sao lại đi trêu chọc người khác? Cho dù người khác trêu chọc mình, nếu không quá phận bọn họ cũng sẽ nhẫn nhịn.
Tiêu Lãng và Ma Thanh Thanh giao lưu một hồi. Nếu giờ phút này Hắc Sơn Lĩnh đang trong đám hỗn chiến, vậy bây giờ vẫn không phải là thời cơ để đi tới bên kia. Dù sao ông ngoại Ma Thanh Thanh chỉ là tộc trưởng một gia tộc trung đẳng trong Hắc Xà Thành. Nói không chừng giờ phút này hắn cũng đang tham chiến. Vậy không cần phải nói tới Hiên Viên Lĩnh. Nếu muốn qua bên kia nhất định phải đi ngang qua nơi hơn mười sơn lĩnh khai chiến. Bọn họ chỉ có thể ở lại đây, không ngừng tìm hiểu tin tức, chờ đợi thời cơ thích hợp rồi nói sau.
Tiêu Lãng không có tâm trạng ra ngoài đi dạo. Chủ yếu bởi vì hắn quá nghèo. Mai phu nhân không chỉ không cho hắn hỗn độn thạch, ngay cả tử thánh thạch cũng không cho. Hắn ra ngoài chỉ có thể đi bộ trên đường, không làm gì được. Vậy còn không bằng tiếp tục tìm hiểu thần kỹ.
Mấy người Vô Ngân cũng không có tâm trạng đi du ngoạn. Ngược lại Ma Thanh Thanh không ngừng ra ngoài tìm hiểu tin tức. Hiển nhiên trong lòng nàng có chút lo lắng.
Vô Ngân không yên lòng bảo Độc Long đi theo nàng. Tiêu Lãng ném cho mấy người vài loại thần kỹ, bảo bọn họ tìm hiểu. Mai phu nhân không nói không thể cho người khác mượn, Tiêu Lãng cũng sẽ không để ý tới. Trái lại tự mình tìm hiểu, cho dù bí tịch trả lại cho Mai phu nhân, không phải cũng có thể truyền thụ sao?
Thời gian bảy, tám ngày trôi qua, Mai phu nhân nói muốn triệu kiến nhưng không có bất kỳ tin tức gì. Tiêu Lãng cũng không thèm để ý, mỗi ngày nghiên cứu thần kỹ một chút, tu luyện linh khí hỗn độn một chút.
Điều khiến hắn có chút lo lắng buồn phiền chính là hắn vẫn không có cách nào ngưng tụ thần thể. Hắn có lòng muốn hỏi Mai phu nhân một chút, chỉ có điều Mai phu nhân không triệu kiến hắn, hắn cũng không thể nào tự tới cửa tìm chứ?
Ngày thứ mười, Tiêu Lãng còn đang bế quan, lại bất ngờ bị người khác đánh thức.
Người truyền âm chính là Vô Ngân, giọng điệu rất khẩn cấp. Tiêu Lãng biết đã xảy ra chuyện, vội vàng ra khỏi phòng. Quả nhiên hắn thấy vẻ mặt Ma Thanh Thanh vô cùng lo lắng và tức giận, nhưng không nhìn thấy đám người Tiêu Ma Thần và Tiểu Đao. Sắc mặt Tiêu Lãng lập tức trầm xuống, thấp giọng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tiêu Lãng, thật có lỗi. Việc này đều do ta gây ra!
Sắc mặt Ma Thanh Thanh lúc xanh lúc trắng. Vô Ngân trực tiếp cắt ngang lời Ma Thanh Thanh:
- Độc Long đang muốn quyết đấu với người ta. Ma Thần và Tiểu Đao đã chạy sang bên đó.
- Đi!
Ma Thanh Thanh còn muốn giải thích vài câu, thân thể Tiêu Lãng đã bắn ra ngoài. Vô Ngân nhìn thấy vẻ mặt Ma Thanh Thanh vẫn áy náy, vội vàng nói:
- Mau dẫn đường!
Ma Thanh Thanh tỉnh lại, nhanh chóng đuổi theo đám người Tiêu Lãng giải thích một hồi. Hôm nay Ma Thanh Thanh theo lệ thường đi tìm hiểu tin tức. Kết quả tin tức rất không tốt. Hắc Sơn Lĩnh lại chiến bại.
Ma Thanh Thanh nhất thời thất thần không chú ý đi ra, đụng phải một người. Đây vốn là việc nhỏ, chỉ có điều mặc dù nàng mặc trang phục nam trang, nhưng chỉ cần không phải mắt mù đều có thể nhìn ra được. Người bị va là một thành viên tiểu gia tộc trong thành, liền nói đùa giỡn một hồi còn muốn ra tay xàm sỡ, kết quả chọc giận Độc Long. Kết cục không cần phải nói, Độc Long và một thủ hạ của đối phương lên sàn quyết đấu.
Sân quyết đấu ở trung tâm thành. Nơi này ngược lại rất náo nhiệt, gần như mỗi ngày đều có người quyết đấu. Dù sao thành trì lớn như vậy, bên trong có vô số gia tộc lớn nhỏ, chung quy sẽ phát sinh tranh cãi.
Chờ tới lúc đám người Tiêu Lãng chạy tới sân quyết đấu, bọn họ hơi thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng trận quyết đấu đã xong, nhưng Độc Long vẫn đứng ở trên đài. Mà đối diện hắn là thi thể thâm tím của một võ giả. Hiển nhiên hắn bị độc chết.
- Chính là người kia...
Ánh mắt Ma Thanh Thanh tập trung trên người một nam tử mặc chiến giáp màu đỏ. Nam tử kia nhìn thấy Ma Thanh Thanh dẫn người tới, cũng lửa giận thiêu tâm. Chỉ có điều thủ hạ của hắn đã bị Độc Long giết chết, dựa theo quy củ của sân quyết đấu, chuyện này như vậy là kết thúc, không được tiếp tục dây dưa.
Trong sân quyết đấu còn có rất nhiều người vây xem. Đương nhiên bọn họ đều là những võ giả ăn cơm no không có việc gì làm tới đây xem náo nhiệt. Có thể xem chiến miễn phí tại sao không xem.
- Không có sao chứ, Độc Long!
Độc Long đi xuống khỏi sàn quyết đấu. Tiêu Lãng tiến lên đón hắn, cùng với một cái đập vai. Độc Long nở nụ cười chất phác, thản nhiên nói:
- Bị một chút nội thương, không có gì đáng ngại.
- Đi thôi!
Vô Ngân biết quy củ của sân quyết đấu. Hai bên sau khi quyết đấu, nếu như không phải đại thù không được tiếp tục dây dưa, bằng không chính là vi phạm quy củ của Tuyết Mai Thành.
Bọn họ muốn rời đi, nhưng đối phương lại có chút không vui. Bảy, tám người từ phía xa đi tới. Dẫn đầu là nam tử mặc chiến giáp màu đỏ kia. Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Độc Long quát lên:
- Còn muốn chạy? Không đơn giản như vậy!