Yêu Giả Vi Vương

Chương 448: Tìm ra người này cho bản tọa



Tiêu Lãng không phải là một người thích gây sự. Chỉ có điều huyễn thạch nơi này quá dày. Hơn nữa đối phương quá kiêu ngạo. Hắn ở trong biển Thần Hồn chịu rất nhiều uất ức. Lại thêm chuyện Đông Phương Hồng Đậu chuyện, khiến trong đầu hắn có chút bực bội. Giờ phút này hắn quyết định phóng thích một chút.

Quả nhiên, lời nói bá đạo của hắn khiến bốn năm, người đối phương đều hoảng sợ. Nhưng một giây sau, bọn họ lại lập tức nổi giận. Tiêu Lãng tu luyện chiến kỹ Thiên Ma, bản thân cũng không có khí tức cường giả. Thanh Minh chỉ có tu vi Chúng Sinh thất trọng đỉnh phong. Đối với mấy người này mà nói, bọn họkhông giết chết hai người cướp đoạt huyễn thạch đã coi như quá tốt rồi. Không ngờ không có chuyện gì, hai người này lại còn muốn gây sự?

- Tiểu tử, ngươi đã muốn chết thì đừng trách gia gia!

Nam tử kia cao lớn giống như Trương Phi, lập tức sải bước chạy tới. Một bàn tay lớn giống như chiếc quạt sát ầm ầm nện xuống đầu Tiêu Lãng.

Thực lực của bốn, năm người trong đám nô lệ mỏ cũng không tệ. Bọn họ đều là Chư Vương cảnh. Giờ phút này, thực lực của hán tử kia ít nhất phải đạt đến Chư Vương nhị trọng. Lúc bàn tay lớn đập xuống, trong không khí cũng phát ra tiếng rít chói tai.

Ầm!

Tiêu Lãng vận dụng chiến kỹ Thiên Ma nhẹ nhàng đánh ra một quyền. Nam tử kia lập tức giống như bao tải rách bay ngược ra ngoài. Tiếp theo Tiêu Lãng nhanh chóng, ung dung đuổi theo người này. Một tay Tiêu Lãng nắm lấy cổ của hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, nở nụ cười:

- Ngươi xác định là ta muốn chết sao?

- Tam đệ!

- Tam ca!

- Tiểu súc sinh, thả Tam ca ra ra!

bốn người còn lại sợ ngây người. Bọn họ lập tức tỉnh lại vọt về phía Tiêu Lãng. Huyền khí vờn quanh trên người. Bọn họ cũng không dám công kích, chỉ có thể liên tục tức giận mắng lớn.

- Thả?

Ánh mắt Tiêu Lãng giống như một con lưỡi dao sắc bén hiện ra trước mặt mấy người. Sau đó hắn nhếch miệng nở nụ cười, nói:

- Được!

Hắn thật sự tiện tay thả nam tử kia ra. Chỉ có điều thân thể hắn lại nhanh như tia chớp bắt đầu di chuyển, đánh một quyền về phía người được xem là mạnh nhất.

Ầm!

Người kia chỉ có Chư Vương nhất trọng. Tốc độ Tiêu Lãng nhanh như vậy, hắn ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có đã bị đánh bay ra ngoài. Thân thể Tiêu Lãng dừng lại. Hắn cũng lười đấu võ, chỉ mắt lạnh nhìn mấy người còn lại, hừ lạnh nói:

- Còn chưa cút? Hay để tiểu ca ta đưa các ngươi đi?

- Ngươi...



- Tiểu tử, ngươi chờ ta. Chờ lão đại của chúng ta đến, sẽ cho ngươi biết tay!

Mấy người hùng hùng hổ hổ bộ dạng xem ra không phục lắm. Thân thể Tiêu Lãng giả vờ hơi động, mấy người lập tức hoảng sợ vội vàng bỏ chạy về phía sâu trong động mỏ.

- Thanh Minh, Tiểu Bạch, các ngươi mỗi người trấn giữ một bên. Có tình huống gì lập tức báo cho ta biết!

Sau khi đuổi được mấy người chiếm đoạt mỏ quặng gần đó, Tiêu Lãng lập tức ra tay. Hắn phát động Liệt Thần Thủ, thân thể giống như xuyên sơn giáp trực tiếp xuyên vào trong vách đá màu đen.

- Ừm, linh khí xung quanh đây rõ ràng nồng đậm hơn chút. Chẳng trách đám người kia không muốn rời đi!

Thanh Minh dường như có suy nghĩ thì thầm một tiếng, sau đó xoay người đi về một đầu của động mỏ. Tiểu Bạch cũng tiến tới một đầu khác.

- Huyễn thạch xung quanh đây quả nhiên nhiều. Nơi này so với nơi trước kia thực sự hơn rất nhiều!

Tiêu Lãng nhanh chóng đào lấy huyễn thạch, trong lòng thầm suy nghĩ, chờ khi đào xong huyễn thạch ở xung quanh đào xong, chắc hẳn có thể tập hợp đủ một trăm ngàn viên. Hắn sẽ lại tìm thêm hai nơi có huyễn thạch tập trung nhiều một chút, như vậy nhiệm vụ tháng này đã hoàn thành, có thể an tâm tìm chỗ tu luyện.

Sau nửa canh giờ, Liệt Thần Thủ mất đi hiệu lực. Tiêu Lãng lui ra ngoài, niêm phong cửa động lại bắt đầu tu luyện chiến kỹ Thiên Ma. Một ngày trôi qua, hắn lại tiếp tục tiến vào trong thông đạo. Sau nhiều lần như vậy, chỉ trong thời gian bốn ngày hắn đã đào được bảy tám phần huyễn thạch ở xung quanh đó. Mấy vạn viên huyễn thạch đã vào tay.

- Ồ? Huyễn thạch này rõ ràng đã đào gần hết, tại sao xung quanh vẫn có khí tức nồng đậm như vậy?

Tiêu Lãng bắt đầu cảm thấy có chút kinh ngạc. Ngay lập tức, hắn thả Thảo Đằng ra tra xét xung quanh. Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra một tảng đá không giống với huyễn thạch, lại còn có màu tím!

- Huyền thạch!

Hư ảnh Thảo Đằng xâm nhập vào trong. Tiêu Lãng phát hiện ra bên trong tảng đá màu tím này thậm chí con có một viên huyền thạch Hoàng phẩm. Hắn nhất thời vừa mừng vừa sợ.

Cường giả trong trang viên cũng không nói phải giao huyền thạch lên. Điều này nói rõ huyền thạch trong mỏ hết sức ít ỏi.

Nói cách khác... Hắn nhận được huyền thạch này, hoàn toàn có thể một mình lặng lẽ luyện hóa?

- Khu mỏ này có huyền thạch sao?

Thân thể Tiêu Lãng đang run rẩy. Nếu như có thể tiếp tục tìm được huyền thạch lặng lẽ luyện hóa, thực lực của hắn có thể không ngừng tăng cao a. Hắn cần tới Thiên Châu làm gì? Không phải là vì thu được huyền thạch sao?

Ngay lập tức Tiêu Lãng không để ý tới số huyễn thạch ở xung quanh nữa. Cánh tay màu ánh kim vung lên, nhanh chóng phóng về phía tảng đá màu tím kia. Rất nhanh hắn đã đào một đường qua đó.

Cảm nhận được khí tức của huyền thạch truyền ra từ bên trong tảng đá màu tím, Tiêu Lãng tươi cười ra mặt.

Ầm!

Tiêu Lãng vận dụng Liệt Thần Thủ dùng sức chộp về phía tảng đá màu tím. Điều khiến Tiêu Lãng kinh hãi chính là, Liệt Thần Thủ của hắn có thể trực tiếp cào nát ngực Chư Vương lục trọng, nhưng khi chộp vào phía trên tảng đá màu tím, lại cảm giác ngón tay có hơi đau đớn. Trên tảng đá màu tím kia lại chỉ xuất hiện mấy vết cào, không bị nghiền nát.



- Ta không tin không phá được một tảng đá như ngươi!

Tiêu Lãng bất chấp, không ngừng sử dụng Liệt Thần Thủ toàn sức bóp tảng đá màu tím kia. Sau mấy chục trảo, tảng đá màu tím này mới bị cào nát, bên trong lộ ra một viên huyền thạch lớn bằng hạt gạo.

- Lấy được rồi!

Mắt Tiêu Lãng sáng ngời. Hắn không nghĩ tới mình bị bắt tới làm nô lệ mỏ còn có thể có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy. Nếu có thể ở trong khu mỏ này tìm được mấy chục viên huyền thạch, vậy thì quá sảng khoái rồi!

Tiêu Lãng cũng không để ý tới huyễn thạch nữa, trước tiên luyện hóa huyền thạch lại nói sau.

Tiêu Lãng lập tức lui ra ngoài địa đạo, gọi Thanh Minh và Tiểu Bạch tới căn dặn một tiếng. Lúc này hắn mới lại tiến vào trong vách đá, phá hỏng cửa động phía ngoài, bắt đầu luyện hóa huyền thạch.

Hắn chui vào nơi sâu nhất trong hang đá, đề phòng khi luyện hóa huyền thạch chẳng may để khí tức thoát ra ngoài, kinh động đến đám quân hộ vệ huyết giáp Phá Thiên Thành. Huyền thạch nhanh chóng tan ra ở lòng bàn tay Tiêu Lãng. Hắn lập tức nhắm mắt hết sức chăm chú, bắt đầu luyện hóa năng lượng huyền thạch nhập vào bên trong thân thể.

Cùng lúc này, trong trang viện ở bên ngoài động mỏ, một tên lão già tóc nâu đột nhiên bay lên trời, nổi giận rống lớn:

- Phá Giáp quân nghe lệnh, có người luyện hóa huyền thạch ở trong động mỏ. Lập tức tìm ra người này cho bản tọa!

Lão già đột ngột gầm lên một tiếng khiến toàn bộ sơn trang Phá Hài đều kinh động. Vô số Phá Giáp quân cảm thấy hết sức nghi hoặc. Tảng đá màu tím bao quanh huyền thạch cứng như vậy, nếu chưa tới thực lực Nhân Hoàng cảnh căn bản không phá ra được. Nô lệ trong mỏ thực lực cao nhất chỉ đạt tới Chư Vương ngũ trọng. Bọn họ làm sao có thể phá tan được tảng đá màu tím kia, luyện hóa huyền thạch được?

Cho dù rất nghi hoặc, nhưng lão già tóc nâu này có thần thông quỷ dị, có thể cảm ứng được khí tức khác thường trong động mỏ. Hắn nói có người luyện hóa huyền thạch, vậy tuyệt đối không sai được. Người này đã được công tử Phá Hài tốn rất nhiều của cải mới mời tới được, địa vị rất cao.

Ngay lập tức trong sơn trang có mấy trăm ngàn Phá Giáp quân lập tức bay về phía trong động mỏ, bắt đầu tìm kiếm người luyện hóa huyền thạch.

Một con quái thú từ trong một sân viện kêu to. Tiếng kêu của nó trầm thấp, lại có thể truyền khắp bên trong động mỏ!

Cũng không lâu lắm, vô số nô lệ mỏ thi nhau từ trong động mỏ bay ra ngoài. Trên mặt bọn họ đầy vẻ ngạc nhiên, không rõ đã có chuyện gì xảy ra.

Trong động mỏ, Thanh Minh và Tiểu Bạch cũng được động tĩnh bên ngoài. Thanh Minh nhớ rất rõ ràng. Lão già trong trang viên đã thông báo, khi nghe thấy tiếng quái thú này kêu, lập tức rút khỏi động mỏ.

Chỉ có điều giờ phút này Tiêu Lãng vẫn đang luyện hóa huyền thạch làm sao rút ra được?

Trong mắt Thanh Minh lóe lên mấy lần, bắt đầu lớn tiếng gọi Tiêu Lãng. Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng đang bế quan tu luyện, làm sao có thể nghe được âm thanh từ bên ngoài?

- Nguy rồi!

Sau nửa canh giờ, từ phía xa trong động mỏ truyền đến những tiếng xé gió. Rõ ràng có vô số người đang bay vọt về phía bên này. Sắc mặt Thanh Minh nhất thời tái nhợt.

...

DMCA.com Protection Status