Hai vạn binh sĩ im hơi lặng tiếng, đi vào trong thảo nguyên, biến mất, không biết Lưu Nguyệt đem bọn họ an bài ở chỗ nào.
” Trung Nghĩa vương, thế này có quá không ổn không?” Khố Tạp Mộc nhìn xung quanh chỉ có vài hộ vệ như thế, cả người đều căng thẳng.
Một mạch đi về phía tây, dân tộc Hung nô chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để đoạt lại Hung nô vương, đây là cơ hội cuối cùng của bọn hắn.
Hai vạn binh sĩ hộ vệ, hắn còn ngại ít, bây giờ Lưu Nguyệt lại có thể cho hắn có vài mống thế này, tâm Khố Tạp Mộc cũng bị kéo căng.
” Yên tâm.” Lưu Nguyệt phất tay, nhắm mắt ngủ một giấc.
“Giả là thật, thật là giả, có biết hay không?” Bên trong xe ngựa Tiểu Hỉ Thước huyên thuyên bày ra học vấn phong phú của nàng.
Chỉ có điều Lưu Nguyệt cũng không tính can dự vào, Khố Tạp Mộc rõ ràng lại càng không thèm để ý đến một con nhóc, chỉ tự mình căng thẳng nhìn chằm chằm mấy cái xe kéo phía sau.
Lưu Nguyệt lại có thể để cho tên thư sinh nhìn qua tay trói gà không chặt bên người nàng coi chừng Hung nô vương, nếu không phải Lưu Nguyệt võ công cao cường hắn đã nhìn qua, đầy bụng sách lược hắn cũng chính tai nghe qua, thật muốn đem đầu Lưu Nguyệt bổ ra, nhìn xem bên trong là cái gì, lại để cho một con cừu non trông coi một con hổ, ai.
Căng thẳng, vô cùng căng thẳng.
Trong khi Khố Tạp Mộc căng thẳng vô cùng như vậy, Lưu Nguyệt lại cực kì nhàn nhã.
Dọc đường lại không hề gặp bất kì trận tập kích nào, rõ ràng trong bụi rậm có ẩn núp binh lính, vậy mà lại để cho bọn họ đi qua.
Khố Tạp Mộc căng thẳng đến hai tay đổ mồ hôi, nhưng thật sự một chút công kích gặp phải.
Như vậy, ba ngày sau, hai xe ngựa cuối cùng một đường nhàn nhã đi tới Lô Khắc thành của dân tộc Hung nô và Bắc Mục.
Nhà cửa làm bằng đá, cả một vùng xây dựng từ đá, rất lạnh rất trầm, từng lớp từng lớp, những ngôi nhà làm từ đá nhìn không có chút hơi thở mềm mại, tựa như người ở đây, dũng mãnh, thô khoáng, khí chất phóng khoáng.
Trước Lô Khắc thành là sông Bạch Mã.
Mặt sông nhỏ hẹp đã kết băng, đông lại thành một cục.
Trên chiếc cầu đá, lúc này phô diễn một tầng vải gấm màu đỏ.