Mà Tiểu Hỉ Thước kia đang ngồi ở bên giường nàng, trong tay bưng một chén thuốc, mùi thơm dịu nhẹ, tay nâng chén thuốc, biểu hiện nàng đang giúp Lưu Nguyệt uống thuốc.
Mà lúc này, Tiểu Hỉ Thước, đang ngẩng đầu lên hướng tới ngoài cửa hô to, tuyệt không lo lắng trạng thái tinh thần của người bệnh, cũng không quan tâm cảm nhận của nàng.
Không có uy hiếp, Lưu Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận định.
Cảm thấy khẽ buông lỏng, hơi hơi chuẩn bị ngẩng đầu liếc nhìn thương thế trên người.
Nhưng khi nàng vừa nhấc đầu, lập tức phát hiện toàn thân vô lực, hoàn toàn mềm nhũn không chịu theo điều khiển của nàng.
Lưu Nguyệt nhất thời vi chau mày, lần này thương thế thật nặng? Một chút cử động đều không làm được?
“Nghỉ thêm mấy ngày nữa có thể di động .” Lưu Nguyệt nhíu nhíu mày, một thanh âm ôn nhuận vang lên, làm cho người ta như cây đón gió xuân.
Rèm cửa xốc lên, một nam tử áo trắng chậm rãi đi đến.
Một đầu tóc đen tùy ý rối tung trên vai, trên mắt mắt mang theo thản nhiên tươi cười, ngũ quan cũng không phải thực xuất sắc, nhưng là tổ hợp cùng một chỗ, lại tỏa ra một cỗ tao nhã nhẹ nhàng.
Chính là tùy ý hiên mành, khóe miệng hàm chứa nụ cười thản nhiên, chậm rãi đi tới, vừa di chuyển một chút, lại nảy sinh ra một cỗ cảm giác mê hoặc lòng người, nói một câu phong hoa tuyệt đại, thật là không đủ.
Không giống Hiên Viên Triệt yêu nghiệt, không cùng Độc Cô Dạ khuynh thành tuyệt sắc, không giống Vân Triệu sáng lạn tuấn lãng, đó là một loại phong tư mà không từ ngữ nào có thể diễn tả, cực phẩm.
Nhìn lướt qua kia áo trắng nam tử, Lưu Nguyệt há miệng thở dốc, cổ họng lại chỉ có thể phát ra sàn sạt thanh âm.
Áo trắng nam tử thấy vậy mỉm cười nói: “Nàng hôn mê một tháng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt hơn.” Một bên thân thủ xem xét thương thế trên vai Lưu Nguyệt một chút, một bên hướng Lưu Nguyệt câu thần cười, gật gật đầu.
Một tháng? Lưu Nguyệt nhất thời nhíu mày, nàng như thế nào hôn mê lâu như vậy.
“Kim tiến hàm độc, chưởng lực chấn vỡ nội phủ, một tháng là ít.” Áo trắng nam tử coi như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Nguyệt , lập tức cười, tự nhiên ngồi xuống ở bên giường của Lưu Nguyệt.
“Cũng không phải, ta nói ngươi a, nếu không công tử nhà ta có chữa trị, ngươi đã sớm đi gặp diêm vương gia đi, được công tử nhà ta cứa chữa, ngươi là có phúc. . . . . .”
Tiểu Hỉ Thước thần tình kiêu căng, líu ríu , bất quá nói còn chưa nói xong, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn lướt qua mặt Lưu Nguyệt, mọi lời muốn nói đều nuốt lại.