Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chương 427: Mưa đêm thương tình 10



Đêm đen phong tật, mưa lạnh nhè nhẹ rốt cuộc không thể ngưng kết ở không trung, theo bầu trời rơi xuống dưới đất, nhè nhẹ rơi rơi, trái tim lạnh băng.

Phóng ngựa chạy như điên.

Trong đêm đen, Lưu Nguyệt một thân màu vàng nhạt như một tia chớp đánh ra giữa bầu trời đêm tối đen, chạy gấp mà đi, sắc bén cực kỳ.

Mưa nhỏ, từng giọt đánh vào trên mặt, trên người của nàng, mát lạnh kia không áp chế được lửa nóng tức giận trong lòng nàng.

Nếu không phải Hách Thượng Vân Triệu khởi đầu, nếu không phải Độc Cô Dạ tụ thế, nếu không phải bọn họ liên thủ tạo thành cục diện hôm nay.

Nàng cũng sẽ không bị phát hiện.

Nàng vẫn là tiểu vương phi, vẫn là người của Thiên Thần quốc.

Mà sẽ không xảy ra tình huống hiện tại này, Hách Thượng Vân Triệu, Độc Cô Dạ, nàng phải giết chết bọn họ, rút da, rút gân bọn họ.

Ai làm cho nàng không sống tốt, nàng tuyệt đối làm cho bọn họ càng thêm không thể sống tốt.

Chạy như điên đi nhanh, một thân sát khí dày đặc, cơ hồ xuyên qua không khí.

Vùng ngoại ô Thiên Thần quốc, ba năm trước đây cũng tại nơi này, hoàng gia tổ chức săn bắn, hiện tại cỏ dại mọc thành bụi, toàn bộ một vùng bao phủ bởi màu đen.

Ba năm trước đây xảy ra đại hỏa, thiêu hủy nơi này tam thất sơn, đến bây giờ đất đai vẫn đều là màu đen, dày đặc.



Thanh thanh cổ đạo, mưa lạnh nhè nhẹ.

Một người, một ngựa đứng chặn đường, phía sau bóng đen thật mạnh.

Một thân mặc trường bào màu tím đậm, một tuấn mã màu trắng, lúc đó Độc Cô Dạ đang đứng ở sơn đạo, nhìn bóng màu vàng đang chạy đến, rốt cục người mà hắn chờ đã đến.

Một phen kéo dây cương dừng ngựa, cả người Lưu Nguyệt lạnh như băng nhìn Độc Cô Dạ đứng trước mắt.

Hai bên đứng nhìn nhau, trong đêm tối lạnh như băng lại phát ra hơi thở lớn mạnh.

Chậm rãi vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ nói: “Ta đã chờ nàng rất lâu, theo ta đi đi.” Vươn tay hướng tới Lưu Nguyệt giơ cao, thật sự đã khẳng định.

Lưu Nguyệt nhìn Độc Cô Dạ, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên sát khí bức người, nghe ngôn lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng.”

Độc Cô Dạ thấy vậy nhíu nhíu mày, cánh tay vươn lên vẫn không hề lùi về.

“Một nam nhân ngay cả nữ nhân của chính mình đều không thể bảo hộ được, hắn, lại càng không xứng.” Thực nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại rất khí phách.

Quanh thân Độc Cô Dạ vẫn bao phủ sự lạnh lùng, cái loại lạnh lùng coi rẻ hất thảy mọi người trong thiên.

Lưu Nguyệt nghe lời này, lửa giận cơ hồ bốc lên tận trời.

DMCA.com Protection Status