Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 186: TÌNH HÌNH TRONG KINH



Mộ Dung Khanh nghe cô nói, suy nghĩ một chút, chậm rãi cau mày nói: "Ta không biết dạy nàng như vậy là đúng hay sai. Tranh đấu trong phủ không bằng trong cung, nhưng ta nghĩ cũng như nhau thôi, hơi sơ ý chút sẽ mang đến họa sát thân, chỉ cần nàng có một chút sai lầm sẽ mất mạng, còn ta mắc sai lầm thì thứ mất đi chính là giang sơn Đại Chu này. Vì vậy, ta mới thận trọng từng bước, tính kế thật chu toàn, bây giờ ta sẽ nói cho nàng biết sự thật. Hiện tại cục diện trong triều rất căng thẳng, những vòng xoáy, âm mưu thậm chí ám sát đều sẽ ập đến với ta, vì vậy nếu nàng không có khả năng tự bảo vệ mình hoặc lòng dạ quá mềm yếu thì ta tất phải bận lòng lo lắng cho nàng. "

Lần đầu tiên Thương Mai nghe hắn đàm luận chuyện chính sự một cách nghiêm túc như vậy, từ trước đến nay hắn chưa từng nói những lời này.

Cô nhẹ giọng đáp: “Ta biết rồi.”

Thấy hắn hòa hoãn lại, cô ngập ngừng hỏi: "Hoàng thượng rốt cuộc bị bệnh gì? Tình hình bây giờ như thế nào?"

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Ngay cả ta cũng không biết, rằng từ khi bệnh nặng đến nay, vẫn luôn do Mẫu hậu sắp xếp điều trị, thành lập một đội ngũ thái y chuyên phụ trách bệnh tình của hoàng huynh. Những thái y này ăn uống trong Hi Vi cung, không có lệnh của Mẫu hậu , không được phép đi ra. "

“Nói như vậy, từ sau khi Hoàng thượng bị bệnh, người vẫn chưa từng gặp ngài ấy?” Thương Mai không khỏi kinh ngạc.

"Đã gặp, chính là lúc hắn hạ chiếu chỉ phong ta làm Nhiếp Chính Vương , đích thân truyền ta vào để giải thích sự việc và hạ lệnh cho Bao công công lập chiếu chỉ. Lúc đó còn có Mẫu hậu , Hoàng hậu, và thái tử, thái phó, ta không thăm dò được bất cứ điều gì. "

“Thần bí như vậy sao?” Thương Mai thật sự không hiểu, rốt cuộc là bệnh gì mà lại thần bí như vậy?

Vẻ mặt Mộ Dung Khanh phảng phất nét bi thương,: "Ta đoán rằng, Hoàng huynh đã ngự long về trời, Mẫu hậu sợ ảnh hưởng đến sự ổn định của Đại Chu, cho nên luôn nói với bên ngoài rằng Hoàng huynh vẫn đang trị liệu."

Điều này không phải là không có khả năng, Thương Mai nhớ lại lúc Mộ Dung Khanh đề nghị cô đi chữa trị cho Hoàng thượng , Hoàng thái hậu dứt khoát phản đối, ngay cả thương lượng cũng không có.

Mộ Dung Khanh nhìn cô nói: “Nếu nàng đủ thông minh, nên biết tại sao ta đoán như vậy, và người khác cũng sẽ đoán như vậy, một khi bọn họ đoán ra Hoàng thượng đã băng hà, vậy thì vị trí này, ai sẽ ngồi đây?”

Thương Mai gật đầu, sắc mặt hơi tái nhợt: “Ta hiểu rồi, tình cảnh của người hiện giờ còn tệ hơn ta, trước sau đều là địch.”

“Bọn họ đã nhiều lần ra tay với ta, tâm tư của thái phó, là muốn nâng đỡ thái tử lên ngôi vị đế vương. Thái tử bất tài tầm thường, hơn nữa luôn cho mình là đúng. Vậy thì đến khi đó rất dễ bị Lương thái phó khống chế triều chính. Một thần quyền với quyền lực ngất trời như vậy, nếu muốn tước đoạt giang sơn của nhà Mộ Dung ta đơn giản như trở bàn tay "

Mặc dù trước đây Thương Mai đã từng nghĩ đến điều này, nhưng không nghĩ sâu sắc đến vậy, bởi vì tình cảnh của cô cũng không khá khẩm hơn.

Nhưng trong hoàn cảnh éo le như vậy mà hắn vẫn phải bận lòng lo lắng cho cô, khiến cô nhất thời cảm thấy có lỗi và…cảm động.


DMCA.com Protection Status