Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 184: TRỐN THOÁT BẰNG CÁCH NÀO



Hai mắt Thương Mai sáng như sao, cô yên lặng nhìn hắn, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cảm ơn!"

Cám ơn người đã đi vào tìm ta, cám ơn người đã không bỏ mặc an nguy của ta, cám ơn người đã thật sự đối đãi với ta như bằng hữu.

Mộ Dung Khanh lại hơi không tự nhiên, nếu không phải mặt của hắn đen thì chỉ sợ lúc này đã đỏ lên rồi.

"Nói xem, nàng trốn ra bằng cách nào?" Vẻ mặt Mộ Dung Khanh nghiêm túc hỏi, thật ra tổ mâu của hắn rất hiếu kì nàng làm cách nào lại có thể trốn được khỏi một căn phòng bị đóng kín cửa, ngay cả cửa sổ cũng bị đóng chặt như thế.

Thương Mai đang định nói, lại thấy Tô Thanh và Tiêu Thác cùng Tráng Tráng thò đầu ra từ phía sau thân cây, yên lặng chờ nghe cô nói chuyện.

Thương Mai cười cười: "Chậc chậc, đám cháy bên tân phòng còn chưa được dập tắt, trong viện một mảng hỗn độn, không biết mọi người có hứng thú đến Hạ Chí Uyển của ta ngồi uống một chén... Rượu hay không?”

Cô nhìn Mộ Dung Khanh, hôm nay hẳn có thể thưởng thức một chén rượu.

Lúc Mộ Dung Khanh nghe thấy cô nói tới Hạ Chí Uyển ngôi một chút uống một chén gì đó lập tức lên tiếng nói không đi, nhưng lúc nghe được câu đằng sau lại lập tức vặn sang hướng khác: "Không đi... Tại sao lại không đi chứ? Thịnh tình không

thể chối từ, ta cũng muốn tới ngôi một chút.'

"Đúng vậy, phải đi, phải đi chứ, thịnh tình không thể chối từ mài!" Tiêu Thác đi tới, phụ họa với Mộ Dung Khanh.

Thương Mai nhàn nhạt liếc nhìn Tiêu Thác: "Người trúng độc cũng không nên uống rượu, huyết dịch lưu động, độc của người sẽ phát tác."

"Không có gì đáng ngại nữa, đã ăn Giải Độc Hoàn rồi." Tiêu Thác nói rồi quay sang nhìn cô, cái tên này nhãn lực không tệ mà, có thể nhìn ra hắn trúng độc, được rồi, nếu như bị rắn cắn cũng coi như trúng độc thì cứ coi là như vậy đi, hôm nay hắn là mèo già cháy râu, trường kỳ làm bạn với rắn độc mà lại bị Tiểu Thanh Xà cắn cho một cái, may mắn là vì nuôi rắn độc nên lúc nào trong người hắn cũng mang theo Giải Độc Hoàn đấy.

Một đoàn người cười cười nói nói đi tới Hạ Chí Uyển, bước qua viện tử bừa bộn, xuyên qua hành lang, đi vào một tiểu viện yên tĩnh.

Nơi này so với bên ngoài giống như là hai thế giới khác nhau, thậm chí ngay cả thanh âm ồn ào ở bên ngoài cũng gần như không nghe thấy.


DMCA.com Protection Status