Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 161:



Giờ lành được chọn vào buổi trưa, nói cách khác, buổi trưa kiệu hoa sẽ đến cửa.

Trước buổi trưa Thương Mai đã về tới Tướng phủ, Trần Loan Loan tiến lên đón: “Ta mới không tìm được ngươi, hỏi Tiểu Khuyên mới biết ngươi đưa phu nhân về phủ Viên, Tây Môn Hiểu Nguyệt thật sự là ăn phân chó gì đó, lại nói cái gì xung khắc, cho dù xung khắc, cũng nên là phu nhân xung khắc với thị thiếp nàng ta, nàng ta chọn ngày khác nhập môn, làm sao có việc chủ nhà tránh nàng ta? Trong đầu toàn là phân chuột.”

Thương Mai nhìn Loan Loan, ngày xưa nàng ta ăn mặc đều là trang phục nam tử, không có một chút dáng vẻ của con gái, nhưng hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy gấm trăm nếp gấp màu trăng lưỡi liềm, tay áo rộng, vạt áo thêu hoa hải đường nhỏ, búi hai búi tóc, khi cười lên lông mày cong cong, má lúm đồng tiền xinh đẹp mê người.

Nếu nàng ta không mở miệng, hiển nhiên là một tiểu thư xinh đẹp hoạt bát.

“Nào, không phải ngươi nói muốn biết mười hai ca ca của ta sao? Ta giới thiệu cho ngươi biết.” Trần Loan Loan kéo Thương Mai vui mừng nói.

Thương Mai còn chưa kịp thở, đã bị nàng ta lôi kéo đi qua đi lại trong khách khứa, tách mọi người ra, dẫn đến bên hồ.

“Ca ca!”

Mười hai người đàn ông đồng thời quay đầu lại.

Thương Mai choáng váng.

Thật sự choáng váng.

Cô biết Trần Loan Loan có mười hai anh trai, nhưng không biết mười hai người này giống nhau như đúc.

Hơn nữa, bọn họ mặc quần áo cùng màu, tuổi tác thoạt nhìn cũng không kém xa, trọng điểm là đều rất anh tuấn.

Triều đại Đại Chu này, thật sự có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ.

“Hạ đại tiểu thư!” Mười hai vị Trần tướng quân đồng thời tiến lên, chắp tay với Thương Mại.

Thương Mại dám kết luận, mười hai người này đi đến đâu, đều là tiêu điểm.

Thương Mại đang muốn đáp lễ, lại nghe thấy bên tai truyên đến âm thanh kỳ lạ: “Có muốn dán cả người lên không? Tròng mắt sắp lồi ra rồi mà còn không phát hiện ra sao? Chưa từng thấy qua nam nhân nào tuấn tú như vậy!”

Lời này nói vô cùng chanh chua, không cần quay đầu lại, Thương Mai cũng biết là ai.

Cô đưa tay xoa xoa hai má, nặn ra một nụ cười cứng ngắc, quay đầu lại cúi người: “Vương gia đến khi nào vậy?”

Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: "Bản vương luôn ở đây, là ngươi không thấy thôi.”

Mười hai vị soái ca Trần gia cùng tiến lên chắp tay: “Vương gia!”

“Ừm, chào các tiểu Trần.” Mộ Dung Khanh gật đầu, thần sắc hơi không vui.


DMCA.com Protection Status