Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 159: TA KHÔNG ĐÁNG



Tây Môn Hiểu Nguyệt không thích nghe lời này, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài: “Vâng, tôn nữ ghi nhớ tổ mẫu dạy bảo.”

Lão phu nhân nói: “Ngươi đừng bất mãn, Tướng phủ này mấy tháng nay có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, lão thân đều tận mắt thấy, cũng phân tích thấu đáo, Liên thị nếu không ra tay thì thôi, vừa ra tay, ngươi không phải đối thủ của bà ta. Cho nên lão thân mới nói người này không thể giữ lại, nhưng hiện tại cũng không thể bỏ, ngươi tự tính đi, nửa đời sau của ngươi, là vinh quang phú quý quan trọng, hay là sự kiêu ngạo của ngươi quan trọng.”

Tây Môn Hiểu Nguyệt cảm thấy được lão phu nhân quá mức xem trọng Liên thị, nàng ta cho rằng, Liên thị bị Trần Nguyệt Nhung khi dễ nhiều năm, thì có thủ đoạn gì?

Không có gì hơn ngoài việc đọc nhiều sách hơn, thanh danh lớn hơn? Này không phải lực ảnh hưởng mà chính là sự trói buộc.

Sáng ngày diễn ra hôn lễ, có hai vị cô cô từ phòng lão phu nhân đến nói “chúc tương gặp nhau”, kêu Liên thị tạm thời tránh đi.

Thương Mai vốn không đồng ý, nhưng Liên thị lại đồng ý, cùng Thúy Ngọc cô cô về nhà mẹ đẻ trú tạm hai ngày.

Tại nhà mẹ đẻ của Liên thị, bây giờ không có ai ở, đại học sĩ sau khi cáo lão hồi hương, phủ đệ vẫn để không.

Thương Mai nói: “Trở về Liên phủ, không phải không tốt, nhưng đã nhiều năm không có ai ở, chỉ sợ lá rụng chồng chất, sớm không còn là nơi người ở được.”

Liên thị lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không, vẫn có người thường xuyên quét dọn.”

“Ông ngoại trước khi về đã sắp xếp người quét dọn?” Thương Mai hỏi.

Liên thị trâm mặc một lát: “Không phải ông ngoại con, mà người có lòng làm.”

“Người có lòng?” Thương Mai nhìn thần sắc của bà ta, lập tức hiểu ra: “An thân vương?”

Liên thị gật đầu: “Đúng vậy.”

“Mẫu thân làm sao mà biết được?” Thương Mai rất kinh ngạc, cho dù An thân vương âm thầm sai người quét dọn, nhưng việc này phải rất bí mật.

“Có một lần, ta hồi phủ xem xem, lại phát hiện có người dọn dẹp, đi vào hỏi, mới biết được là quản gia của An thân vương sai người đến quét dọn.” Liên thị nói.

Lúc này, Thương Mai cảm nhận được An thân vương thật sự là người có lòng.

Đáng tiếc cho đoạn lương duyên này, nếu lúc trước Liên thị gả cho An thân vương, thật tốt!

Thương Mai tự mình đưa Liên thị hồi phủ.

Khi mở cửa lớn của Liên phủ ra, quả nhiên bên trong rất sạch sẽ, trong sân dường như không có lá rụng, trong phòng không có lấy một hạt bụi, trên bàn sắp xếp bộ ấm chén pha trà, giống thường ngày vẫn có người ở.

Thương Mai đỡ Liên thị leo cầu thang đi lên, trong sân có cây cổ thụ cao chọc trời, dường như chạm tới mây, Thương Mai nhìn thấy, không nghĩ tới Liên phủ lại có cảnh trí như vậy.

Ngay cả Du ma ma cũng nói: “Nơi này phong cảnh thật tốt quá, phu nhân tới đây dưỡng bệnh thật đúng.”


DMCA.com Protection Status