Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 111: PHẠT TRƯỢNG THÁI TỬ



Mọi người đều nhìn Mộ Dung Khanh, rõ ràng lời nói khiêu khích của Thái tử đã có hàm ý nổi giận, mặc dù hắn là Nhiếp Chính Vương chủ chánh giám quốc, có thể quát mắng dạy bảo Thái tử, nhưng câu nói vị trí Thái tử có thể ngồi được bao lâu thì hơi đi quá giới hạn, dù gì cũng chỉ có Hoàng thượng mới có thể nói câu này.

Hắn chỉ là người sử dụng quyền lực của Hoàng thượng để lo việc chính sự, chứ không phải Hoàng thượng.

Mộ Dung Khanh cũng không tức giận, chỉ sai người truyền Bao công công hầu hạ Hoàng thượng tới đây, Bao công công đã hầu hạ trong ngự tiền nhiêu năm, hơn nữa còn từng hầu hạ tiên đế, là bậc lão làng trong cung, ngay cả Hoàng thái hậu cũng phải nể mặt ông ta.

Bao công công đi tới cúi người chào: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Vương gia.”

“Bình thân!” Hoàng hậu bất mãn nhìn Mộ Dung Khanh: “Bao công công đang hầu hạ Hoàng thượng, ngươi gọi ông ta tới đây làm gì?”

Mộ Dung Khanh không đáp lại lời của Hoàng hậu, mà chỉ hỏi: “Bao công công, mời ông truyền thánh chỉ thứ hai của Hoàng thượng.”

Bao công công như đã sớm chuẩn bị, nên đáp lại một tiếng rồi hô: “Thánh chỉ thứ hai của Hoàng thượng tới.”

Thánh chỉ thứ nhất mà Hoàng thượng để lại, là tuyên bố Mộ Dung Khanh làm chủ chánh giám quốc, hơn nữa còn ủy thác một số công việc, không ai biết đến sự tồn tại của thánh chỉ thứ hai.

Mọi người đều liếc nhìn nhau, ngay cả Lương thái phó cũng vô thức nhìn về phía Hoàng hậu, mặt bà ta nhất thời hoang mang, rồi hỏi Mộ Dung Khanh: “Thánh chỉ thứ hai gì chứ? Hoàng thượng còn để lại thánh chỉ thứ hai ư?”

Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Đâu chỉ có thứ hai?”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng hậu đã nhất thời trắng bệch, bà bắt đầu cảm thấy bất an, gân như đã đoán ra, thánh chỉ này sẽ nói điều gì.

Đúng như dự đoán, Bao công công tuyên đọc thánh chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm bệnh nặng đã lâu, chưa thấy khởi sắc, nên ủy thác việc triều chính cho hoàng đệ Mộ Dung Khanh, phong làm Nhiếp Chính giám quốc, tạm thời xử lý việc triều chính, nếu trẫm gặp đại nạn thì Nhiếp Chính Vương sẽ nâng đỡ Thái tử đăng cơ. Trâm chỉ lo lắng một điều là Thái tử còn nhỏ hay bồng bột, không chịu nghe lời dạy bảo, hơn nữa trẫm cũng ít quản giáo, đã dẫn đến tính cách ngang bướng tùy tiện, vì giang sơn Đại Chu, hiểu dụ bá quan, nếu Thái tử làm chuyện hổ thẹn, trái với quốc pháp, dạy mãi không sửa, trẫm cũng sẽ không nuông chiêu, Nhiếp Chính Vương có thể sử dụng quyền lực phế bỏ Thái tử...”

Thái tử ngã xuống ghế lẩm bẩm: “Không thể nào, phụ hoàng không thể hạ thánh chỉ như vậy được.”

Vẻ mặt Mộ Dung Khanh lạnh nhạt, sau khi Bao công công đọc xong thánh chỉ thứ hai thì mời ông ta về.

Hạ Oanh Nhiễm sửng sốt một lát, rồi lo lắng nắm chặt tay Phu nhân Nguyệt Nhung: “Chuyện này là sao? Hắn muốn phế bỏ Thái tử ư? Không, không thể nào.”


DMCA.com Protection Status