Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3707





Chương 3827:

“Ngủ sớm đi , lát nữa đến công ty với anh được không? Nếu không muốn làm việc thì cứ ở trong văn phòng chơi. Nếu nhớ Tinh Hoà thì bảo quản gia đứa đến có được không.”

Ý nghĩ này của Tư Mộ Hàn đã có từ khi Nguyễn Tri Hạ sinh con được một tháng. Mấy ngày trước anh bận rộn không có thời gian chăm sóc cô , bây giờ rảnh rỗi nên đương nhiên anh không tách rời khỏi cô gái nhỏ này.

“Vậy thì em cần phải suy nghĩ một chút. Không thể để anh bảo đi thì đi ngay như thế được , như vậy em rất mất thể diện!” Nhăn nhó lăn lộn trong vòng tay anh , Nguyễn Tri Hạ tựa vào lòng anh thè lưỡi. Dáng vẻ yếu ớt đáng yêu không chịu được , như là một cô công chúa nhỏ bị chiều hư. Mặc dù yếu ớt nhưng không hề đáng ghét , chỉ có sự đang yêu mà thôi!

“Vậy thì bé con đáng yêu của chúng ta phải nghĩ cho thật kỹ đấy nhé. Giờ thì đi ngủ trước đã nào. Ngày mai nghĩ xong rồi thì nói cho anh biết , có được không?” Tư Mộ Hàn ấn ấn đỉnh mũi cô , sau đó anh lại thân mật xoa má cô , nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thật hơn rất nhiều.

Sau khi tắm rửa rồi đi ngủ , thời gian một buổi tối trôi qua tương đối nhanh. Ngày hôm sau , lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại , không chỉ không biết Tư Mộ Hàn ở bên cạnh đã đi đâu mất rồi , mà đến cả ông ngoại và anh trai mới trở về không bao lâu cũng biến mất không trông thấy , giống như chưa từng quay về vậy.

Cũng may lúc ba người bọn họ ra ngoài vẫn còn nhớ dặn quản gia nói với cô một tiếng. Bằng không , sợ là Nguyễn Tri Hạ sẽ tìm đến phát điên mất.

Trong căn phòng dưới lòng đất , Giang Húc Đông đang chết dở sống dở nằm cách đó không xa , bác sĩ cũng ở cách đó không xa , giám sát hai tư trên hai tư giờ. Dương Minh Hạo và mấy vệ sĩ còn lại cùng bị nhốt trong một căn phòng khác , không biết sống chết.

“Cần bảo người làm gì đó không? Em đã cho người đưa Vũ Nguyên Hải đến nhà cũ bảo vệ rồi.” Tư Mộ Hàn đi lên phía trước , nhìn người đang nằm trên giường , lãnh đạm nói. Hiện giờ người cũng đã nằm trong tay anh rồi , đương nhiên không cần phải lo lắng nữa.

Cả quá trình , Nguyễn Kiến Định đều nhíu chặt mày , sau khi suy nghĩ một lúc , lúc này anh ấy mới lên tiếng trả lời: “Bảo bác sĩ làm người tỉnh lại để thẩm vấn. Việc còn lại thì để ông ngoại đến hỏi. Chúng ta qua phòng bên cạnh xem thử Dương Minh Hạo và mấy tên vệ sĩ đó , xem xem bọn họ có gì muốn nói không.”

Hiểu biết của Nguyễn Kiến Định và Tư Mộ Hàn về gia tộc Húc Nhật , không được tính là nhiều. Cho nên , cho dù có hỏi thì đoán chừng cũng không hỏi ra được điều gì hữu dụng. Vì vậy , đương nhiên chuyện này để cho ông ngoại hỏi thì tốt hơn. Dù sao ông ngoại và gia tộc Húc Nhật cũng đã qua lại rất nhiều lần rồi.

“Không thành vấn đề. Vậy giờ chúng ta qua đó luôn đi. Dương Minh Hạo ở ngay phòng bên , giờ có lẽ cũng đã tỉnh lại rồi.”

Tư Mộ Hàn gật gật đầu , biểu thị bản thân thế nào cũng được , bước đi trước dẫn đường cho Nguyễn Kiến Định.

Chuyện bên này coi như đã tạm buông xuống được rồi. Lúc hai người đi đến , Dương Minh Hạo đang bị những vệ sĩ cùng bị nhốt với ông ta đánh.

Nhìn dáng vẻ hiện giờ của ông ta , có lẽ thời gian và số lần bị đánh cũng không phải ít. Trên mặt ông ta đều là máu , cả người nằm trên đất , hai mắt hé mở , không biết là sống hay là chết. Ngực cũng đã không còn thấy nhấp nhô nữa. Tư Mộ Hàn nhíu mày , bảo người bên cạnh lôi ông ta ra ngoài.

“Tối hôm qua là ai trông chừng ở đây? Nếu như người bị đánh chết , thì cũng đã chuẩn bị tinh thần dùng mạng mình thế vào rồi sao?” Tuy quả thật là anh không quan tâm việc Dương Minh Hạo sống hay chết , nhưng người này tuyệt đối không thể chết trong tay anh. Chí ít là bề ngoài tuyệt đối không thể được.

“Chủ tịch , tối hôm qua , các anh em đều có hơi mệt , cho nên nửa sau của đêm , gần như đều đã ngủ hết , không thể đến kịp xem…” Trần Bắc và Thu Hằng không có ở đây , vệ sĩ của căn phòng dưới lòng đất do một người khác phụ trách.

Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn người đang nói chuyện , lạnh lùng hắng giọng một tiếng , không nói gì. Hiện giờ không phải lúc để xử lý cấp dưới. Đợi sau khi giải quyết xong những chuyện này , đương nhiên anh có thể rảnh tay giải quyết những vấn đề này. Hơn nữa còn chưa bắt được nội gián trong số bọn họ.

“Gọi bác sĩ đến kiểm tra.” Nguyễn Kiến Định bước lên trước , nhấc chân đá nhẹ hai cái. Nhìn thấy ông ta không hề có chút phản ứng nào , Nguyễn Kiến Định nhíu mày , trong lòng có dự cảm không lành. Nếu như người thật sự chết ở đây thì phiền phức có hơi lớn rồi.


DMCA.com Protection Status