Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3213





Chương 3330:

Xảy ra chuyện, bây giờ Sunrise hành động có thể nói là bó chân bó tay, càng không nói đến đối phó tập đoàn Phước Sơn.

“Tạm thời như vậy đi, anh sẽ điều tra tiếp. Tư Mộ Hàn, tốt nhất là hãy em chuẩn bị sẵn sàng, Trần Tuấn Tú sẽ không dễ dàng bỏ qua Sunrise X. -đ} đâu.

Thủ đoạn âm hiểm đến thế mà cũng lấy ra được, vậy mấy hành động tiếp theo sợ là càng không có giới hạn, Hải Phòng e rằng đã không an toàn.

“Bản thân anh cũng cẩn thận nhé, nhắc Tri Hạ yên tâm chờ ở nhà một thời gian, bên này có kết quả rồi em sẽ thông báo cho anh ngay.’ Theo như tính cách của Trần Tuấn Tú, không chừng sẽ bắt Tri Hạ để uy hiếp, vì vậy anh nhất định phải nghĩ biện pháp phản kích.

Hai người nhìn nhau, gật nhẹ rồi quay người, tách nhau ra để hành động riêng.

“Bố, mọi chuyện đã làm xong, khi nào chúng ta tung tin tức ra?” Trân Hiền đứng khom người trước Trần Vỹ, trên mặt anh ta nở nụ cười, hiển nhiên tâm trạng hiện tại rất tốt.

“Tốt lắm, hai ngày sau hãy tung tin ra, mấy hôm nay để Tư Mộ Hàn thư giãn một chút, rồi đánh nó không kịp trở tay”

Mưu đồ vài chục năm, che giấu vài chục năm, chẳng bao lâu sau thì toàn bộ Hải Phòng chính là địa bàn của ông ta. Trần Tuấn Tú cười to đứng dậy, từ sau bàn đi đến vỗ vai Trần Hiền, tâm trạng của ông ta cực kì tốt.

“Còn một chuyện bố ạ, nhân lực phái đi tìm người trước đó đã trở về toàn bộ, tìm được mẹ rồi, nhưng mà..”

Sáng nay Trần Hiền vừa nhận được tin tức, anh ta xiết chặt bàn tay, mồ hôi lưng liên tục vã ra, không dám nhìn vào mắt Trần Tuấn Tú, nuốt nước bọt rồi nói: “Nhưng mà, người, người đã chết rồi. Khi tìm được thì thi thể của mẹ đã không hoàn chỉnh, bây giờ thi thể đang đặt trong tầng hầm ngầm. Bố có muốn đi nhìn không?”

Trần Hiền nói một mạch, trên trán ướt đẫm mồ hôi.

“Đều là một lũ rác rưởi, rác rưởi Xéo, mau cút ra ngoài cho tao.”

Gương mặt vốn dĩ tươi cười của ông ta thu lại trong nháy mắt, trên mặt đan xen vẻ hối hận, đôi mắt ông ta trợn tròn, đưa tay chỉ vào người Trần Hiền, giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Có thể rời đi, Trần Hiền cầu còn không được. Anh ta vội vàng cúi người rời khỏi, từng giọt mồ hôi nhễ nhại chảy xuống khóe mắt cũng không dám đưa tay lau.

Trong phòng chỉ còn mỗi Trần Tuấn Tú, ông ta chán nản ngồi bệt dưới đất, tất cả hy vọng của ông ta đều tan vỡ rồi.

Trần Tuấn Tú nhớ đến bà ta còn nằm trong tâng hầm, bèn cuống quýt đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về biệt thự nhà họ Trần. Sau đó, ông ta giống như một con ruồi không đầu, cứ thế xông vào dưới tâng hâm ngầm.

Ở chính giữa phòng, cả người Vũ Tuyết Phương ướt đẫm nước, cho dù làn da trên mặt và cơ thể đã bị cá ăn thủng lỗ chỗ, Trần Tuấn Tú chỉ cần liếc mắt đã nhận ra bà ta.

Ông ta lảo đảo đi tới mà không hề chú ý đến dáng vẻ khủng bố lúc kia mà cứ thế duỗi tay ra ôm lấy bà ta.

“Tuyết Phương, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi! Em chờ anh nhé, anh nhất định sẽ báo thù cho em, anh sẽ khiến tất cả bọn họ, nhà họ Tư, nhà họ Nguyễn cùng với nhà họ Lê phải chôn cùng em. Em cứ yên tâm ở dưới đó đợi anh, chờ anh làm xong mọi chuyện thì sẽ lập tức xuống đó với em”

Trần Tuấn Tú hôn nhẹ lên chiếc trán của Vũ Tuyết Phương, viên mắt ông ta lúc này đã đỏ rực lên, trong đôi mắt đục ngầu là nước mắt chực trào nhưng không hề rơi xuống.

Châu Âu.

Khó khăn đi qua mấy quốc gia, cuối cùng dưới sự sắp xếp của Trần Tuấn Tú, Trân Mộc Châu dẫn theo Hải Phúc đặt chân đến một quốc gia nhỏ ở Châu Âu.

Ngày đầu tiên của hành trình trao đồi bản thân, cô ta được chào đón bởi một Chương trình học dày đặc như kéo dài vô tận, học đủ các thứ từ vừa phức tạp vừa đa dạng. Mới không được mấy ngày, mà cô ta đã cảm thấy bản thân như đã trải qua một đời người. Cô ta đã rất nhiều lần suy nghĩ rằng tại sao mình lại phải tới chỗ này để chịu đựng loại khổ luyện này, vì sao lại phải chịu sự dẫn vặt giày vò như vậy. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cô ta nghĩ đến ba người Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Kiến Định còn đang sống vui vẻ ở Hải Phòng thì cô ta lại cảm thấy có được nguồn động lực vô hạn.


DMCA.com Protection Status