Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 2822





Chương 2937:

 

Mọi người đều là cuộc hôn nhân thương mại, sao cô ấy chỉ có thể nghĩ đến cách chạy trốn ngu ngốc như thế chứ?

 

Cô ấy lại không thể nghĩ ra vài cách làm cho người chồng chưa cưới trong lời đồn đại kia ghét cô ấy, ghét cuộc hôn nhân thương mại đến mức không muốn lấy cô ấy sao?

 

Đào Triển Minh nói không sai, cô ấy đúng là ngu ngốc!

 

Ý thức được mình tự nhiên thầm công nhận lời Đào Triển Minh nói, Cố Mãn Mãn cảm thấy cả người đều không ổn.

 

“Em phải tới trường hợp nào, chị sẽ đặt một bộ cho em.” Cố Mãn Mãn cố gắng hết sức làm việc giúp cô như vậy, chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô tặng cô ấy cũng không sao.

 

Cố Mãn Mãn hiểu rõ tấm lòng của Thẩm Lệ: “Không kịp nữa rồi, em cần mặc ngay tối nay.”

 

“Tối nay à? Sao gấp vậy?” Thẩm Lệ nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Tiệc tối gì thế?”

 

“Một hoạt động kinh doanh…” Cố Mãn Mãn không biết là hoạt động gì. Cô ấy chỉ nghe Đào Triển Minh nói là có một hoạt động, về phần hoạt động gì thì cô ấy còn chưa kịp hỏi, Đào Triển Minh cũng không nói.

 

Cô ấy thậm chí căn bản chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

 

“Em còn không biết là hoạt động gì mà đã tính đi tham dự à? Em không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?” Thẩm Lệ cảm thấy Cố Mãn Mãn cũng quá to gan. Ngay cả hoạt động gì còn không biết, thế mà lại dám đi tham dự.

 

Thẩm Lệ phát hiện, khi cô gái Cố Mãn Mãn này xử lý chuyện khác, ví dụ như làm việc cho cô đều rất tỉnh táo, cũng rất cảnh giác.

 

Ngược lại đến lượt bản thân Cố Mãn Mãn, cô ấy không rõ rang lắm.

 

Cố Mãn Mãn thấy vẻ mặt Thẩm Lệ nghiêm túc, trong lòng không khỏi hơi do dự.

 

“Chắc không sao đâu…” Cô ấy cảm thấy Đào Triển Minh sẽ không hãm hại mình.

 

Thẩm Lệ dần dần nhìn ra được chút manh mối: “Em đi với ai thế?”

 

“Đi với…” Cố Mãn Mãn mới bị Thẩm Lệ trêu, lúc này lại ngượng ngùng khi nói ra là đi cùng Đào Triển Minh.

 

“Đào Triển Minh à?”

 

Thẩm Lệ vừa hỏi dò lại vừa quan sát sự thay đổi trên nét mặt của Cố Mãn Mãn, lập tức có thể xác định được cô đã đoán đúng.

 

“Vậy à.” Thẩm Lệ nở nụ cười ấm áp: “Em vào phòng để quần áo của chị mà chọn, trong ngăn tủ trong cùng đều là đồ mua về chưa mặc đấy.”

 

“…” Thẩm Lệ cười làm Cố Mãn Mãn cảm thấy hơi hoảng.

 

Buổi tối, Cố Mãn Mãn mặc bộ lễ phục mượn được từ chỗ của Thẩm Lệ để ra ngoài tham dự bữa tiệc tối với Đào Triển Minh.

 

Vì tiết kiệm tiền, cô ấy thậm chí không ra ngoài nhờ thợ trang điểm mà ở nhà tự mình trang điểm và làm tóc.

 

Lúc cô ấy đi xuống tầng, Đào Triển Minh đã chờ sẵn ở dưới tầng.

 

Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, dáng vẻ lười nhác dựa vào đầu xe, trên mặt thản nhiên, không thấy có chút nôn nóng nào.

 

Trong lòng Cố Mãn Mãn vốn còn hơi thấp thỏm.

 

Bởi vì Đào Triển Minh đã gọi điện thoại cho cô ấy trước khi tới, cô ấy còn bảo đảm khi anh ta tới thì cô ấy chắc chắn đã chuẩn bị xong, có thể lập tức xuống tầng và đi.


DMCA.com Protection Status