Chương 2426:
Lúc này thấy Thẩm Lệ lề mề lề mà không chịu lên xe liền mở cửa xe đi về phía Thẩm Lệ.
Vừa đến gần, anh ta chỉ nghe thấy tiếng nói đau khổ của người phụ nữ đang nằm trên mặt đất: “Tôi… con của tôi… Tôi…”
Cố Tri Dân nhìn về phía phát ra âm thanh, anh ta đã nhìn thấy người phụ nữ đang bị chảy máu, quay đầu lạnh giọng nói với người đàn ông đang choáng váng ở bên kia: “Mau gọi xe cứu thương đi.”
Giọng nói của Cố Mãn Mãn truyền đến: “Em đã kêu rồi.”
Cố Tri Dân ngẩng đầu lên, sau khi quét mắt nhìn về phía Cố Mãn Mãn, ánh mắt lại rơi vào trên người của Thẩm Lệ.
Sắc mặt Thẩm Lệ trắng bệch đến dọa người, cả người giống như là mất hồn cứ nhìn chòng chọc vào người phụ nữ đang nằm dưới đất. Cố Tri Dân nhìn chằm chằm vào cô lâu như vậy, cô cũng không phát giác được.
Mi tâm Cố Tri Dân nhíu lại rất chặt, nhỏ giọng hỏi Cố Mãn Mãn: “Sao vậy?”
Cố Mãn Mãn cẩn thận nhìn Thẩm Lệ một chút, nhỏ giọng nói với Cố Tri Dân: “Không biết nữa, lúc nãy chị Lệ nhìn thấy người phụ nữ này bị chảy máu, thì sau đó vẫn cứ như vậy, có phải là chị Lệ bị choáng váng bởi máu hay không?”
Choáng váng bởi máu?
Sau khi Thẩm Lệ lên sáu tuổi liền cầm lấy cục gạch đánh cậu nhóc mập mạp thích ăn hiếp người khác ở trong viện đến chảy máu, lúc đó cũng không thấy cô bị choáng máu.
Cố Tri Dân giơ cánh tay vung lên một cái ra hiệu cho Cố Mãn Mãn tránh ra.
Cố Mãn Mãn buông cánh tay đỡ Thẩm Lệ, đứng sang một bên.
Cố Tri Dân đi tới, vừa muốn giơ tay đỡ Thẩm Lệ, Thẩm Lệ lại đột nhiên cảm xúc kích động hét to: “Cứu con của cô ấy!”
“Thẩm Tiểu Lệ!” Cố Tri Dân nắm cánh tay Thẩm Lệ, kêu cô một tiếng.
Thẩm Lệ lại như không nghe thấy, miệng vẫn thì thào nói: “Nhanh cứu con của cô ấy!”
“Đã gọi xe cứu thương rồi.” Cố Tri Dân cảm thấy Thẩm Lệ không giống bình thường, ấm áp an ủi cô: “Xe cứu thương sẽ tới ngay, em đừng lo lắng, em nhìn anh, anh là Cố Tri Dân…”
Cố Tri Dân không hiểu về việc mang thai, nhưng cũng mơ hồ từng nghe thấy, dường như ba tháng đầu rất dễ sảy thai.
Bụng người phụ nữ này nhìn không quá rõ ràng, chảy nhiều máu như vậy, đứa bé hẳn là không giữ được.
“Cố Tri Dân?”
Thẩm Lệ quay đầu, giống như rất lâu chưa nhìn thấy anh, cẩn thận đánh giá anh.
Tiếp đó, cô đỏ mắt, nước mắt như vỡ đê: “Sao giờ anh mới quay lại.”
Giọng cô cũng nghẹn ngào, khuôn mặt đầy nước mắt.
Cố Tri Dân không biết cô thế nào, nhưng chỉ là nhìn cô khóc, đã cảm thấy tim như dao cắt, mở vòng tay ôm cô vào lòng, khẽ dỗ dành: “Đừng khóc.”
Cố Mãn Mãn ở một bên nhìn đến trợn mắt.
Đây là tình huống gì?
Đang tốt lành sao lại khóc rồi?