Chương 2341:
Hai người đều có tâm ý với đối phương nhưng hai người đều không muốn nói về chuyện ngày trước.
Nhưng bọn họ càng không nói thì những vết sẹo cũ mà họ để lại sẽ ngày càng dài, càng lớn, càng kéo dài khoảng cách giữa họ hơn, và cũng càng khó để xoá bỏ hơn nữa.
Để thời gian càng dài, muốn xoá bỏ đi vết sẹo này chỉ khiến hai người càng thêm đau hơn mà thôi.
Cho nên Nguyễn Tri Hạ mới không nhịn được mà hỏi Cố Tri Dân mấy câu này.
Một lúc lâu sau, Cố Tri Dân mới thở dài, nói: “Chuyện đã qua lâu rồi, cho nên rất khó để nói rõ tường tận chuyện này trong một sớm một chiều.”
Anh tự cười giễu mình: “Bây giờ nhớ lại thì cảm xúc sâu sắc nhất cũng chỉ cảm thấy bản thân mình ngu ngốc thôi, nếu như không đi…”
Nếu như không đi thì sẽ không có những chuyện sau này rồi.
Có lẽ là anh đã kết hôn với Thẩm Lệ từ lâu, bây giờ thì con cái cũng đã có thể chạy nhảy xung quanh rồi.
Có khi còn lớn hơn Tư Nguyễn một chút nữa a.
Nguyễn Tri Hạ không nói gì.
Thang máy đã đến tầng 1, hai người sau đó cùng bước ra ngoài.
Trước mặt có một đám người đi đến, nhìn thì giống như đều là nghệ sĩ của công ty.
Bọn họ nhìn thấy Cố Tri Dân thì liền mỉm cười chào hỏi.
Ai nấy cũng đều trẻ trung xinh đẹp, kiều diễm như một đoá hoa.
“Tổng giám đốc Cố.”
Cố Tri Dân gật đầu rồi chỉ vào Nguyễn Tri Hạ: “Đây là nhà biên kịch của ‘Thành phố bị mất’, Nguyễn Tri Hạ.”
“Xin chào biên kịch Hạ.” Tiểu cô nương không những trẻ trung xinh đẹp mà miệng lưỡi còn rất ngọt nữa.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười đáp lại: “Chào các em.”
Mấy cô gái trẻ xinh đẹp này đều tò mò nhìn Nguyễn Tri Hạ đánh giá.
“Mấy đứa đi làm việc của mình đi.” Cố Tri Dân chắp hai tay ra sau rồi mỉm cười nói.
Anh không phải là một người nghiêm túc, cho dù anh có là ông chủ đi nữa thì cũng vậy, bề ngoài trông rất là vui vẻ hoà nhã, hoàn toàn trái ngược với tính cách của Tư Mộ Hàn.
Mấy cô gái trẻ chào tạm biệt họ rồi quay người rời đi.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn một cái, không nhìn thấy Tiêu Văn trong đám người đó.
Cô và Cố Tri Dân bị mấy cô gái này làm gián đoạn nên không nói về chuyện lúc nãy nữa, hai người đi thẳng ra ngoài cửa mà không nói gì.
Vừa ra khỏi toà nhà Thịnh Hải thì Nguyễn Tri Hạ liền nhìn thấy chiếc xe hơi quen thuộc.
Cô dừng bước chân lại, cánh cửa xe bị người bên trong mở ra, ngay lập tức Tư Mộ Hàn bước xuống xe.
Cố Tri Dân nhìn thấy Tư Mộ Hàn thì liền ‘chậc chậc’ hai tiếng, một mặt cười nhạo.
“Tôi còn tưởng không đi ăn cơm với hai người thì sẽ không bị ngược, nhưng không ngờ cậu lại trực tiếp tìm đến cửa rồi.”