Chương 2301:
“Em đúng là chu đáo mà.” Ngữ khí của Tư Mộ Hàn vẫn nhàn nhạt.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn có thể nếm ra được mùi vị trong lời nói của anh.
Cô ôm lấy cánh tay người đàn ông rồi nghiêng đầu qua nhìn anh, cô nhịn cười mà nói: “Sao mà chua lè chua lét vậy nè?”
Tư Mộ Hàn chỉ hậm hực hừ một cái, lộ rõ sự bất mãn của anh.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ cũng không nhịn được nữa mà cười lên thành tiếng: “Ngay cả Tiểu Lệ mà anh cũng ăn giấm sao?”
Tư Mộ Hàn mặc kệ cô luôn.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nói: “Tiểu Lệ quay phim vất vả lắm, trước đây cũng đều là cậu ấy giúp đỡ em, còn em thì không giúp cậu ấy được gì cả, mấy thứ đồ thì cậu ấy cũng không thiếu thứ gì hết, nên em chỉ có thể làm chút đồ ăn cho cậu ấy ăn thôi, mà cũng đâu phải là ngày nào cũng làm đâu.”
Cho dù ngày nào cô cũng làm đồ cho Thẩm Lệ ăn, thì Thẩm Lệ cũng chưa chắc có thời gian để ăn nữa kìa.
Đương nhiên là cô không thể nói mấy lời này ra rồi, nếu mà nói ra, Tư Mộ Hàn lại ghen tuông tức giận với cô mất.
Đàn ông trưởng thành mà ghen thì khó dỗ lắm.
Sau khi nghe cô nói vậy, sắc mặt của Tư Mộ Hàn cũng dịu lại một chút.
…
Cố Tri Dân biết Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đến Thịnh Hải nên đã xuống lầu sớm vài phút để đợi bọn họ.
Cho nên lúc Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đến, vừa bước vào thì đã nhìn thấy Cố Tri Dân rồi.
Cố Tri Dân thân mặc vest, đằng sau còn có một trợ lý đi theo, người trợ lý thì đang cúi đầu báo cáo công việc cho anh ra, thần sắc của Cố Tri Dân lúc này cũng đoan chính hơn bình thường rất nhiều.
Cho dù có là ai đi nữa thì khi nghiêm túc làm việc đều sẽ không giống lúc bình thường tí nào.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn đối mắt nhìn nhau, họ ngầm hiểu ý nhau và dừng bước chân lại, đợi Cố Tri Dân và trợ lý nói xong thì mới đi qua.
Cố Tri Dân vừa nghe trợ lý nói xong thì ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đến rồi.
Thấy Cố Tri Dân đã phát hiện ra bọn họ, Nguyễn Tri Hạ liền mỉm cười với anh.
Sau đó Cố Tri Dân liền bước đến: “Sao hai người tới mà không kêu tôi?”
“Thấy anh đang bận.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng.
Cố Tri Dân cười một cái, sau đó liếc nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt trên tay Tư Mộ Hàn, anh ‘chậc’ một tiếng rồi nói: “Chúng ta thân thiết như vậy, cần gì phải khách sáo như vậy chứ?”
Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng tay chân anh ta lại thành thật hơn nhiều. Cố Tri Dân ngay lập tức vươn tay ra định cầm lấy chiếc hộp giữ nhiệt trong tay Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Cái này là cho Thẩm Lệ.”
Cố Tri Dân chợt khựng lại một lát, suýt chút nữa là anh đã lên tiếng mắng Tư Mộ Hàn bệnh hoạn rồi, sao lại đem đồ cho Thẩm Lệ, còn là đồ ăn nữa chứ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh mới hiểu ra đây là do Nguyễn Tri Hạ đem cho Thẩm Lệ, Cố Tri Dân sau đó liền thay đổi sắc mặt, đôi mắt anh ta chợt sáng rực lên, anh hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Hôm nay Thẩm Tiểu Lệ về công ty sao?”