Chương 2037:
Mấy năm nay, cho dù là vì vai diễn, hay là vì tính cách của Thẩm Lệ, cô cũng có không ít người hâm mộ.
Vì vậy, cô cũng có càng nhiều đơn đại diện và kịch bản.
Rất nhiều kịch bản không hay, và cả những sản phẩm xấu có tin tức tiêu cực, căn bản không cần đến tay người quản lí, công ti đã trực tiếp từ chối rồi.
Hơn nữa, chỉ cần Thẩm Lệ có một chút ảnh hưởng gì, phía trên đều tìm đến người quản lí.
Người quản lí là do đích thân Cố Tri Dân chọn cho Thẩm Lệ, nhưng lúc đó quản lí cũng chỉ nghĩ là anh muốn chăm sóc cho Thẩm Lệ.
Nhưng qua một thời gian dài, Thẩm Lệ giống như một chiếc chảo chống dính vậy, không có một tin tức tiêu cực nào bám lấy cô, nhân khí tốt đến mức lịch làm việc kín mít.
Đây nào đâu phải muốn chăm sóc cho Thẩm Lệ, rõ ràng là đem Thẩm Lệ thành tổ tông mà cung phụng luôn rồi.
Vì vậy, nghe Cố Tri Dân hỏi, quản lí suy nghĩ một lúc, vô cùng cẩn thận đáp: “Tuy lúc giữa có một chút gián đoạn, nhưng quá trình vẫn xem như là thuận lợi.”
Người quản lí nói chuyện rất có chừng mực, ngắn gọn, nhưng cũng nói hết những điều cần nói.
Thẩm Lệ nghe được lời của quản lí nói, liền biết quản lí cố ý nói như vậy với Cố Tri Dân.
Quá trình quay chụp tuy đúng là có xảy ra chút chuyện, nếu không thì cũng không cần đến bây giờ mới trở lại, có thể về sớm hơn chút rồi.
Có điều, đối với Thẩm Lệ mà nói, cũng là chuyện nhỏ.
Chuyện nhỏ như vậy nói với Cố Tri Dân làm gì? Làm như là cô muốn đi tìm anh khiếu nại không bằng.
Nơi công cộng, Thẩm Lệ cũng không tiện nói gì, chỉ khẽ mím môi.
Quả nhiên, Cố Tri Dân vừa nghe liền nhíu mày lại.
Đúng lúc đang muốn nói chuyện, Tư Mộ Hàn lại gọi điện thoại đến.
Cố Tri Dân lấy điện thoại ra nhìn, liền ngước lên mỉm cười nói: “Vất vả rồi.”
Trên mặt tuy nở nụ cười, nhưng trong lòng đã sớm chửi thầm “con mẹ nó” rồi.
Cái tên Tư Mộ Hàn này, chỉ có kiên nhẫn với những chuyện của Nguyễn Tri Hạ.
Anh chỉ đứng ở đây nói vài câu, Tư Mộ Hàn đã phải gọi điện thoại đến giục rồi.
Thật là…
Tức giận, cũng không dám nói.
Cố Tri Dân cầm điện thoại rời đi, cách xa chỗ đông người mới nghe máy: “Đến đây, đến đây.”
“Một phút nữa mà không thấy cậu, tôi sẽ đi.” Giọng nói vang lên trong điện thoại không mang chút tình cảm nào.
Cố Tri Dân: “…”
Cố Tri Dân nghe Tư Mộ Hàn nói xong, vội vàng chạy về phía quán cafe.
Anh ta thở hồng hộc chạy vào quán café thì Tư Mộ Hàn đã uống gần hết ly café rồi.
Tư Mộ Hàn giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Cậu đến muộn.”
Nhân viên phục vụ đi tới rót nước, Cố Tri Dân thở không ra hơi, nói câu “Cảm ơn” với phục vụ rồi cầm ly uống nước.
Cố Tri Dân uống nước xong mới ngồi xuống, buông thõng một tay gác lên lưng ghế sofa: “Anh Tư, tôi phải chạy tới đấy, nhanh hơn cả lúc tôi trốn đám con gái hồi phổ thông, anh nhân đạo một chút đi.”
‘Anh Tư vô nhân đạo’ mặt không cảm xúc nói: “Gần đây bận lắm à?”
Anh nhẹ nhàng đổi chủ đề câu chuyện, như thể tên vô nhân đạo vừa rồi không phải mình.
“Vẫn thế.” Cố Tri Dân đánh giá anh, hỏi dò: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”