Chương 1940:
Cô không biết chữ nào trong câu hỏi của cô đã khiến cậu ta kích động mà vẻ mặt của cậu đột nhiên trở nên rất đáng sợ.
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới tới cây bút mà mình được thưởng tại buổi liên hoan nghệ thuật.
Nên cô mở cặp sách lấy bút ra đưa cho cậu ta: “Đây là phần thưởng tôi giành được trong buổi liên hoan nghệ thuật trường, tặng cho cậu này!”
Cho dù cô mang nó về cho Tiêu Giai Kỳ xem thì bà ấy cũng sẽ không khen cô, cũngkhôngvui mừng, thà tặng không cho cậu bé này.
Chẳng phải trẻ con mà được tặng quà đều sẽ vui mừng sao?
Cô cũng thích quà nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng được tặng.
Cậu bé nhìn thoáng qua bút rồi cầm lấy.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, quả nhiên giống như cô nghĩ, chẳng ai không vui khi nhận được quà cả.
Cô còn nói: “Cậu hãy về nhà sớm nhé, đừng ở bên ngoài lâu quá, người nhà sẽ lo lắng đấy.”
“Chẳng phải cô đã nói mẹ của cô không thương cô sao?” Cậu bé đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc vì câu hỏi đột ngột ấy của cậu bé: “Tôi có nói vậy sao?”
Cậu con trai liền đáp: “Cô có nói.”
Nguyễn Tri Hạ mím mím môi rồi nói: “Thật ra cũng không đến nỗi nào vì mẹ tôi cũng có nỗi khổ riêng mà.”
Cậu bé lại hỏi tiếp: “Nỗi khổ gì?”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa, nói chung là mẹ của tôi cũng không thoải mái gì.”
Cậu bé lại tiếp tục hỏi một cách thản nhiên: “Không thoải mái cỡ nào?”
Cậu bé này có lẽ là một kẻ rất cố chấp đây.
Trước câu hỏi của cậu ta, Nguyễn Tri Hạ đã bộc bạch rất nhiều điều một cách vô thức.
Còn cậu bé thì vẫn chẳng nói lời nào.
Nói đến cùng thì Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy mình có thể hiểu được Tiêu Giai Kỳ.
Nhưng cô cũng muốn tìm thấy sự đồng cảm của người khác.
“Cậu nói xem, mẹ của tôi rất khổ đúng không?”
Nhưng cậu bé chỉ hờ hững nói một câu: “Ngu ngốc.”
“Hả?” Nguyễn Tri Hạ không hiểu ý của cậu là gì khi nói câu đó.
Lúc này, cách đó không xa có hai chiếc xe chạy tới.
Cậu bé liền đứng dậy: “Tôi phải về nhà rồi.”
“Ừ, cậu hãy về sớm đi, tạm biệt.”
Nguyễn Tri Hạ cũng đứng dậy.
Nhưng cậu bé không đứng dậy ngay mà nói: “Cô đi trước đi.”
Nguyễn Tri Hạ thàm nghĩ, hình như cậu ta không thích cười.
“Cậu sẽ về nhật thật chứ?” Cô đi được hai bước thì quay lại lo lắng hỏi.
Cậu bé gật đầu với cô.
Không hiểu sao, tự đáy lòng, Nguyễn Tri Hạ lại tin rằng cậu ta là người đã nói là làm.
*