Chương 1933
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn Tiêu Giai Kỳ, trên gương mặt non nớt có vẻ cứng cỏi và bướng bỉnh.
Giọng nói của cô kiên định mà rõ ràng: “Mẹ, không phải như mẹ nói, là bản thân chị đã làm việc sai trái, nhưng mẹ chỉ quan tâm chị, dù chị không thích mẹ, cũng không nên đẩy mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy mình không hề sai.
Tiêu Giai Kỳ hơi ngơ ngác, giận quá hóa cười: “Nguyễn Tri Hạ, mẹ đúng là không dạy được con nữa rồi? Bây giờ càng ngày con càng không nghe lời mẹ, mẹ đã nói với con nhiều đạo lý như thế, nhưng con lại chẳng nghe hiểu cái gì.”
Nguyễn Tri Hạ cắn cắn môi: “Trong lòng con hiểu rất rõ.”
Tiêu Giai Kỳ hít sâu mấy lần, giơ tay lên lại buông xuống.
Nửa mặt của Nguyễn Tri Hạ đã bị bà ta đánh sưng phồng lên, dù bà ta tức Nguyễn Tri Hạ không hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng con gái ruột của mình, bà ta không thể tát cô thêm cái nữa.
“Con không cần ăn cơm tối, hãy đóng của ở trong phòng hối lỗi cho mẹ, lúc nào con hiểu được nỗi khổ của mẹ, thì hãy ra ăn cơm.”
Tiêu Giai Kỳ nói xong câu này lập tức đẩy cửa đi ra.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng cửa đóng “rầm” một cái.
Tủi thân và đau khổ bị đè nén nơi đáy lòng bắt đầu bộc phát.
Cô hít mũi liên tục.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế mà bật khóc.
Dù Tiêu Giai Kỳ bảo cô đóng cửa hối lỗi, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao mình phải hối lỗi.
Cô căn bản không cảm thấy bản thân đã làm sai cái gì.
Nguyễn Tri Hạ ngồi dưới đất bật khóc, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Rõ ràng là chị sai…”
Lúc ăn cơm tối, vẫn không có người giúp việc đến gõ cửa gọi Nguyễn Tri Hạ ăn cơm.
Cô sờ cái bụng đói meo của mình, cô thật sư đã đói đến không chịu được rồi, cô đi tới cạnh cửa, định mở cửa phòng xuống dưới xem một chút.
Nhưng khi cô định kéo cửa phòng ra, lại phát hiện cửa phòng căn bản không mở được.
Có người đã khóa cửa từ bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ hơi hoảng hốt dùng sức đập cửa.
“Mở cửa!”
“Có ai không? Mở cửa ra?”
“Mẹ con sai rồi, xin mẹ hãy mở cửa ra.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ mới chỉ có bảy tuổi, bị khóa là chuyện rất đáng sợ.
Cô kêu đến khi khàn cả giọng, nhưng vẫn không có ai đến mở cửa cho cô.
Vì lúc này là thời gian ăn cơm tối của nhà họ Nguyễn, mọi người đều ở trong nhà ăn, người giúp việc cũng ở tầng dưới.
Cho dù có người giúp việc đi qua, cũng không dám mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ.
*
Tại nhà ăn tầng dưới.
Hạ Chính Tu ngồi ở vị trí chủ nhà.
Ông nhìn quanh một vòng, giữa lông mày lộ ra vẻ uy nghiêm.
Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trên người Tiêu Giai Kỳ, hỏi: “Con gái cô thì sao?”