Chương 1925:
Nguyễn Tri Hạ biết, chỉ cần cô nhắc đến chuyện Tô Miên, cảm xúc của Khanh Tần sẽ không ổn định.
Nguyễn Tri Hạ đổi đề tài khác: “Anh chuẩn bị đưa tôi đi đâu vậy?”
Lúc này Khanh Tần mới nhìn thẳng Nguyễn Tri Hạ qua gương chiếu hậu.
Anh ta nhìn Nguyễn Tri Hạ mấy giây, nói sâu xa: “Xem ra cô không hề sợ chết.”
“Không phải anh cũng vậy sao?” Nguyễn Tri Hạ cười khẽ, vẻ mặt không quan tâm đến tình huống hiện tại.
Khanh Tần nheo mắt, bất giác thả chậm tốc độ chiếc xe.
“Có lẽ anh cũng biết rõ thân phận hiện tại của tôi, anh cưỡng ép bắt cóc tôi trước mặt mọi người, một khi tôi xảy ra chuyện, nhà họ Khanh mấy người sẽ không sống dễ dàng.” Nguyễn Tri Hạ không biết Khanh Tần là người thế nào, anh ta có quan tâm đến người nhà của mình không.
Nhưng dù sao cô cũng nên thử một lần.
Khanh Tần cười mỉa mai: “Cô cảm thấy ai sẽ giúp cô báo thù đây? Là người cha đã sớm đăng lên báo cắt đứt quan hệ cha con với cô, hay Tư Mộ Hàn đã mất tích không rõ sống chết kia?”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lóe lên: “Xem ra anh biết rất rõ chuyện của tôi.”
“Tôi đã theo dõi cô rất lâu rồi.” Khanh Tần có chút đắc ý.
Trước đây anh ta là một tay chơi với danh tiếng xấu, sau đó khuôn mặt bị hủy hoại.
Cho dù là ai cũng để ý đến khuôn mặt của chính mình.
Khuôn mặt anh ta đã bị hủy hoại nên mất đi sự tự tin, muốn tìm cảm giác tồn tại của mình.
“Mấy ngày trước tôi vẫn luôn theo dõi cô, đáng tiếc tên vệ sĩ của cô trông chừng cô quá chặt, không cho tôi cơ hội để ra tay.”
Khanh Tần càng nói càng đắc ý: “Nhưng cho dù cô có tìm vệ sĩ giỏi đến đâu thì sao? Như vậy thì có thể phòng được tôi à? Cuối cùng không phải cô vẫn bị tôi bị bắt được ư? Ha ha ha…”
Khanh Tần cười đến mức sắp không ngẩng đầu lên được.
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ mặc trang phục dự tiệc nên cố ý đi làm tóc.
Vì cố định kiểu tóc, nhà tạo mẫu tóc đã cài một chiếc kẹp vừa dài vừa mảnh lên tóc cô.
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn Khanh Tần đang cười đến mức sắp không đứng lên được, chiếc xe chạy theo hình zic-zắc trên đường, một tay cô giữ tay vịn trên cánh cửa, tay còn lại lặng lẽ tìm kẹp trên tóc mình.
Rồi từ từ lấy xuống.
Sau đó, cô nhân lúc Khanh Tần đang đắc ý cười to, đột nhiên vươn tay kéo đầu Khanh Tần đang lái xe phía trước, một tay khác nhanh chóng đè chiếc kẹp lên cổ anh ta.
Nguyễn Tri Hạ trầm giọng nói: “Dừng xe.”
Tiếng cười của Khanh Tần đột ngột dừng lại.
Giống như băng cát-set bị kẹt, nghe rất quái dị đột ngột lạ thường.
Vì Khanh Tần bị Nguyễn Tri Hạ khống chế nên chiếc xe bắt đầu mất kiểm soát.
Nguyễn Tri Hạ cố gắng duy trì cân bằng cơ thể.
Giọng nói của cô cũng bình tĩnh đến lạ thường: “Anh không muốn gặp mặt Tô Miên nữa sao? Nếu anh vẫn muốn gặp cô ta thì ngừng xe!”
Nguyễn Tri Hạ cũng có người yêu, nên cô biết mùi vị khi yêu một người.
Cô biết khi yêu một người sẽ có rất nhiều luyến tiếc.
Mặc dù dáng vẻ Khanh Tần giống như muốn cùng chết với cô, nhưng nếu trong lòng anh ta có Tô Miên chắc chắn sẽ dao động.
Sự thật chứng minh, Nguyễn Tri Hạ đã thắng cược.
Bởi vì tốc độ xe đã bắt đầu chậm lại.
Điều này chứng tỏ Khanh Tần vẫn luyến tiếc Tô Miên, còn Nguyễn Tri Hạ đã nói trúng tâm sự trong lòng anh ta.