Chương 1882:
Hoàn cảnh gia đình và cách giáo dục của cha mẹ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con cái.
Cô không thể tưởng tượng được nếu cô sống như Nguyễn Hương Thảo…
Có thể do vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ quá nghiêm túc nên Tiêu Giai Kỳ sửng sốt.
“Nguyễn Hương Thảo là do Lưu Chiến Hằng hại chết chứ không phải tôi. Tôi không hề cầm dao kề cổ Lưu Chiến Hằng, bảo anh ta giết Nguyễn Hương Thảo. Tôi cũng không cầm dao kề cổ Nguyễn Hương Thảo, bảo cô ta lột da hổ để rồi chết không tử tế, tôi khuyên bà tốt nhất đừng làm chuyện dư thừa nữa, cũng đừng chọc con người Lưu Chiến Hằng này.”
“Nếu bà tiếp xúc với Lưu Chiến Hằng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, Nguyễn Hương Thảo là ví dụ tốt nhất, tôi cũng vậy.”
Đây xem như lời khuyên cuối cùng của Nguyễn Tri Hạ dành cho Tiêu Giai Kỳ.
Cô cũng từng cho rằng Lưu Chiến Hằng là người lương thiện.
Nhưng cô đã trả giá.
Suýt chút nữa Tư Nguyễn đã chìm trong biển lửa.
Tư Mộ Hàn cũng bất đắc dĩ mới lựa chọn kế sách tách khỏi cô để chống lại Lưu Chiến Hằng.
Rất ít người có thể chiếm được tiện nghi từ tay con người hung ác như Lưu Chiến Hằng.
Sự nhắc nhở trong đáy mắt Nguyễn Tri Hạ làm người khác kinh ngạc.
Tiêu Giai Kỳ ngẩn người trong giây lát.
Nhưng rất nhanh bà ta đã khôi phục lại sắc mặt, híp mắt nói: “Lưu Chiến Hằng đối phó Hương Thảo không phải vì cô sao? Nếu không phải vì cô, cậu ta cần gì phải làm vậy với Hương Thảo?Cô đừng bào chữa cho mình nữa!”
Bà ta nói xong thì nghiến răng nghiến lợi nói: “Hương Thảo là bị cô hại chết! Cô chính là hung thủ giết người.”
Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười trào phúng: “Vì vậy tiếp sau đây bà định làm gì tôi?”
Không biết Lưu Chiến Hằng đã nói gì với Tiêu Giai Kỳ, nhưng cô có thể nghe ra Tiêu Giai Kỳ đã hoàn toàn bị Lưu Chiến Hằng tẩy não rồi.
Ngược lại mặc kệ Nguyễn Tri Hạ nói thế nào, Tiêu Giai Kỳ vẫn đẩy cái chết Nguyễn Hương Thảo lên đầu cô.
Tiêu Giai Kỳ bình tĩnh nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, nói chậm rãi kiên định: “Tôi muốn cô đến trước phần mộ Hương Thảo để nhận tội.”
Nếu Tiêu Giai Kỳ ở trước mặt không phải mẹ ruột Nguyễn Tri Hạ, cô chắc chắn sẽ cảm động.
Một người mẹ một lòng báo thù cho con gái, ai mà không cảm động chứ.
Nguyễn Tri Hạ nhỉ nhẹ giọng nói ra hai chữ: “Nằm mơ.”
Vẻ mặt Tiêu Giai Kỳ trở nên hung ác: “Vậy cô đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”
Nguyễn Tri Hạ cười như không cười nhìn bà ta: “Thật sao?”
Tiêu Giai Kỳ thấy dáng vẻ không quan tâm của Nguyễn Tri Hạ thì hoài nghi cô có phải con gái bà ta không.
Tiêu Giai Kỳ trầm giọng nói: “Trước đây cô không như thế.”
“Còn bà vẫn luôn như vậy.” Tiêu Giai Kỳ vẫn luôn không phân phải trái, luôn xem trọng Nguyễn Hương Thảo.
Còn con gái ruột như cô thì giống như cỏ dại bên đường, chẳng hề quan tâm.
“Vậy thì chúng ta cứ đợi mà xem.” Tiêu Giai Kỳ nói xong thì đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Bà ta đi rất nhanh, không khó để nhìn ra trong lòng bà ta rất tức giận.
Nguyễn Tri Hạ từ từ nhấp một ngụm cà phê, quay đầu nhìn bên ngoài tấm kính.
Tiêu Giai Kỳ đã ra khỏi tiệm cà phê, đứng bên đường gọi một chiếc taxi rời đi.
Tiêu Giai Kỳ lén lút ra ngoài tìm Nguyễn Tri Hạ, đương nhiên sẽ không bảo tài xế trong nhà đưa bà đi.
Giờ người tỉnh táo nhất trong toàn bộ nhà họ Nguyễn là Hạ Thời Yến.
Đương nhiên Hạ Thời Yến sẽ không để Tiêu Giai Kỳ đến làm phiền Nguyễn Tri Hạ.