Chương 1829:
Cửa thang máy mở ra.
“Tổng giám đốc Nguyễn.” Thời Dũng đứng sau thấy cô không vào thang máy nên lên tiếng nhắc nhở.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt trong chốc lát khi nghe cách xưng hô mà Thời Dũng dành cho cô rồi ngẩng đầu tiến vào thang máy.
Vì là thang máy chuyên biệt nên bên trong chỉ có hai người là cô và Thời Dũng.
Nguyễn Tri Hạ nhìn dãy số các tầng không ngừng thay đổi rồi bất thình lình hỏi Thời Dũng: “Có tin tức gì của Tư Mộ Hàn không?”
Câu trả lời của Thời Dũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Nguyễn Tri Hạ: “Vẫn chưa.”
Nguyễn Tri Hạ nhếch nhếch khóe môi nhưng không có vẻ gì là đang cười cả: “Ồ.”
Khi thang máy đến tầng cao nhất, Nguyễn Tri Hạ bước ra trước và đi thẳng đến phòng làm việc của Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng theo sát ở sau lưng giúp cô mở cửa ban công.
Nguyễn Tri Hạ hết sức quen thuộc với phong cách bố trí phòng làm việc của Thời Dũng bởi nó không hề thay đổi so với lúc trước.
Nguyễn Tri Hạ hơi khựng lại một chút rồi mới đi tới bàn làm việc.
Trên bàn làm việc chất hai chồng văn kiện cao như hai ngọn núi nhỏ.
Thời Dũng cũng không giục cô mà chỉ đứng sau lưng báo cáo lại lịch trình của ngày hôm nay: “Buổi sáng có ba cuộc họp, trong đó có một cuộc họp trực tuyến, buổi chiều phải ký một vài tài liệu và thêm hai cuộc họp nữa, buổi tối…”
Nguyễn Tri Hạ hơi nhức đầu khi nghe báo cáo lịch trình trong ngày.
Cô đi vòng qua bàn làm việc để ngồi xuống chiếc ghế boss rồi giơ tay xoa xoa chân mày: “Khi nào thì cuộc họp bắt đầu?”
“Mười phút nữa sẽ bắt đầu, tôi sẽ đưa tài liệu cho cô.” Thời Dũng nói xong liền đi lấy tài liệu.
Thời Dũng cầm tư liệu tới cho Nguyễn Tri Hạ.
Trên bàn làm việc hầu như không còn chỗ nào để đặt tài liệu nên Thời Dũng đành phải trực tiếp đưa cho Nguyễn Tri Hạ cầm: “Tổng giám đốc Nguyễn.”
Cách xưng hô mới mẻ này hơi không được tự nhiên cho lắm.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy tài liệu, trên đường đến đây, Thời Dũng đại khái cũng đã nói cho cô một vài hạng mục quan trọng gần đây của công ty nhà họ Tư cũng như chủ đề cuộc họp ngày hôm nay.
Cô tiện tay lật vài trang tài liệu, sau đó chỉ chỉ vào mấy xấp tài liệu trên bàn làm việc, hỏi: “Đây đều là số tài liệu cần phải ký vào buổi chiều sao?”
Thời Dũng gật đầu: “Vâng.”
“Anh nghĩ tôi có thể ký xong trong chiều nay sao?” Nguyễn Tri Hạ mím môi, cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể làm xong hết mọi việc trong ngày hôm nay được.
Thời Dũng hơi cúi đầu, nói: “Đây đều là những văn kiện mà tôi đã sàng lọc trước, vẫn còn một số vẫn chưa cần gấp nên mới chưa đưa đến.”
Nguyễn Tri Hạ nghe xong liền thừ người ra, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: “Tư Mộ Hàn có có từng nói một khi công ty nằm dưới sự quản lý của tôi thì tôi có thể tùy ý xử lý không?”
Thời Dũng nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Trên nguyên tắc thì đúng là như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ đặt văn kiện trên tay xuống bàn rồi khoanh hai tay trước ngực nói: “Vậy tôi bán công ty nhà họ Tư đi thì thế nào?”
Thời Dũng ngẩn ra.
Anh liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt phức tạp: “Lúc cậu chủ còn ở đây, tôi từng hỏi qua vấn đề này, cậu ấy nói tùy cô.”
Nguyễn Tri Hạ không tự thấy được vẻ mặt của mình lúc này nhưng cô biết cô đang rất kinh ngạc.
Lát sau, cô cười khẩy: “Anh ấy đúng là chuyện gì cũng dự tính hết cả rồi.”
Thời Dũng không tiếp tục chủ đề này nữa mà chuyển sang đề tài khác: “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
*
Nguyễn Tri Hạ và Thời Dũng, hai người lần lượt tiến vào phòng họp.