CHƯƠNG 1804:
Nguyễn Tri Hạ mới vừa đứng dậy chợt nghe tiếng Tư Mộ Hàn vang lên.
“Không cần.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn anh.
Tư Mộ Hàn nói tiếp: “Anh đã cho người đưa đồ ăn từ Kim Hải qua đây rồi.”
Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ, nhưng cô không nói thêm gì, chỉ “ừ” rồi thôi.
Rất nhanh, người bên Kim Hải đã đưa đồ ăn đến.
Kim Hải có dịch vụ giao đồ ăn đến nhà, đương nhiên phí giao hàng cũng không rẻ, vì dù sao thì đồ ăn giao đến tay khác hàng vẫn không khác gì ăn tại nhà hàng.
Nhân viên sau khi giao đồ ăn tới, dọn ra xong liền sau đó nhanh chóng rời đi.
Đồ ăn rất nhiều, dọn ra đầy bàn.
Tư Nguyễn là người vui nhất, và có vẻ cảm giác ngon miệng nên cô bé ăn nhiều hơn so với ngày thường.
Nếu không phải Nguyễn Tri Hạ ngăn cản thì có thể cô bé còn có thể ăn nhiều hơn nữa.
Tư Nguyễn ăn xong tự giác đi ra phòng khách chơi đồ chơi của mình.
Tuy vết thương của Nguyễn Tri Hạ không nặng lắm, nhưng vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến hoạt động cánh tay của cô.
Cô ngồi đối diện với Tư Mộ Hàn, nhưng hai người lại không ai nhìn ai.
Nguyễn Tri Hạ ăn gần xong, cô xoay đầu nhìn Tư Nguyễn đang chơi đồ chơi ở gần đó, rồi sau đó xoay lại nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn cảm giác được Nguyễn Tri Hạ đang nhìn anh, bèn liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ và lên tiếng: “Có chuyện gì thì nói.”
Nguyễn Tri Hạ hơi do dự hỏi: “Đã điều tra được người phát clip của Tô Miên trong hôn lễ của anh chưa?”
Tư Mộ Hàn hơi khự lại động tác trên tay: “Không phải em sao?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ cười: “Có phải em hay không, trong lòng anh biết rõ mà.”
“Em là vì sợ anh làm phiền em, cho nên bây giờ bắt đầu tìm cách thoát thân sao?” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn có chút khinh thường.
Nguyễn Tri Hạ không trả lời, Tư Mộ Hàn tiếp tục nói: “Chẳng lẽ em còn muốn phủ nhận đoạn clip của Tô Miên là do em tìm được?”
“Em không phủ nhận.” Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn: “Tư Mộ Hàn, con người có đôi khi, thông minh quá lại bị thông minh hại.”
“Nếu em có bản lĩnh phá hoại hôn lễ của anh thì vì sao em lại phải tốn công đảo một vòng lớn để đưa đoạn clip cho truyền thông?”
Nguyễn Tri Hạ chợt dừng lại như nghĩ ra được điều gì, rồi cô chậm rãi nói: “À, còn chuyện này nữa, Tạ Ngọc Nam nhận được một phần chứng cứ Lưu Chiến Hằng hại chết Tạ Ngải Sinh, cũng không biết là do ai cung cấp cho anh ta. Người có thể có được chứng cứ của Lưu Chiến Hằng cả thành phố Hà Dương này có được mấy người…”
Nguyễn Tri Hạ chú ý được sắc mặt của Tư Mộ Hàn không hề thay đổi khi cô nói những điều này, giống như anh không nhận ra được ẩn ý trong câu nói của Nguyễn Tri Hạ.
Giống như những việc này không hề liên quan đến anh.
Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Tư Mộ Hàn, anh nghĩ sao?”
Tư Mộ Hàn cụp mị, từ tốn lấy khăn giấy lau tay.
Sau đó mới từ từ mở miệng: “Nguyễn Tri Hạ, em tưởng chúng ta vẫn còn là mối quan hệ của ngày trước sao, em hỏi gì tôi cũng phải nói em nghe sao?”
Anh lạnh lùng cười: “Đừng quên là chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi.”
“Không cần anh nhắc, Tạ Ngọc Nam đang theo đuổi tôi, tôi cũng cảm thấy anh ấy cũng được, Hạ Hạ cũng rất thích anh ấy.” Nguyễn Tri Hạ cầm lấy ly nước và uống, dáng vẻ như không quan tâm đến câu nói của Tư Mộ Hàn.