Chương 1704:
Cứ như vậy thì có thể loại bỏ giả thiết bản thân Thẩm Lệ đắc tội với người khác, chỉ có khả năng là có người muốn đối phó với cô ấy.
Không sợ truyền thông Thịnh Hải gây phiền phức, lại mua chuộc được nhân viên công tác của đơn vị tổ chức ra tay…
Bên cạnh Nguyễn Tri Hạ có một người như thế.
Đó là Tô Miên.
Nguyễn Tri Hạ là bạn thân của Thẩm Lệ, Tô Miên biết rõ chuyện này.
Cô ta không chiếm được lợi từ chỗ của Nguyễn Tri Hạ, nói không chừng sẽ thật sự ra tay với Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ là Tô Miên làm nhưng lại không dám chắc chắn.
Cô cầm điện thoại di động, nắm chặt lại sau đó buông ra, do dự một hồi thì gọi luôn cho Tô Miên.
Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe máy.
Không biết tại sao Nguyễn Tri Hạ có trực giác là Tô Miên cố ý không muốn nghe điện thoại của cô.
Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ lại gọi tiếp nhưng cô ta vẫn không nghe máy.
Nguyễn Tri Hạ quyết định gởi tin nhắn gạt Tô Miên.
“Biết tối qua Tư Mộ Hàn ngủ ở đâu không?” Ngón tay Nguyễn Tri Hạ lướt như bay gõ ra hàng chữ này sau đó không hề do dự gởi thẳng cho Tô Miên.
Quả nhiên, tin nhắn của Nguyễn Tri Hạ vừa gởi đi, thì Tô Miên đã gọi điện thoại tới.
Giọng nói của Tô Miên giận dữ chất vấn cô: “Nguyễn Tri Hạ, cô gởi tin nhắn này là có ý gì?”
“Cô muốn biết sao? Vậy thì gặp mặt nói chuyện.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền cúp điện thoại.
Tô Miên gọi tới ngay, nhưng Nguyễn Tri Hạ không nhận, chỉ gởi tin nhắn địa chỉ của một quán cà phê cho cô ta.
Sau đó cô lái xe tới quán cà phê kia.
*
Lúc Nguyễn Tri Hạ đến quán cà phê kia Tô Miên đã đợi cô ở đó.
Nguyễn Tri Hạ cong khóe môi mỉm cười. Điểm yếu của người phụ nữ Tô Miên này đúng là quá rõ ràng.
Chỉ cần chuyện có liên quan đến Tư Mộ Hàn, Tô Miên đều rất để ý.
Hoặc là nói chỉ cần Nguyễn Tri Hạ nhắc đến Tư Mộ Hàn cũng khiến Tô Miên rất cảnh giác.
Tô Miên xem Nguyễn Tri Hạ như quân địch giả, rất kiêng kỵ Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ đành lợi dụng điểm này, dụ Tô Miên ra ngoài.
Tô Miên thấy Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt sa sầm ngay lập tức.
Nguyễn Tri Hạ vừa mới ngồi xuống phía đối diện với cô ta, cô ta đã nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Cô gởi tin nhắn kia cho tôi là có ý gì? Cô nói cho rõ ràng!”
“Tin nhắn gì?” Nguyễn Tri Hạ cố ý giả ngu, muốn cho Tô Miên sốt ruột.
“Cô chơi tôi?” Sắc mặt của Tô Miên càng thêm sa sầm nói: “Tối qua cô lại đi tìm Tư Mộ Hàn? Cô có biết xấu hổ hay không?”
“Không phải Tư Mộ Hàn là bạn trai của cô sao? Tối qua anh ta ở đâu cô lại không biết sao?” Nguyễn Tri Hạ cố ý nói khích Tô Miên.
Quả thật Tô Miên đã bị Nguyễn Tri Hạ kích động, cô ta nắm chặt tay lại, vẻ mặt hung ác đến độ muốn xé nát Nguyễn Tri Hạ ngay lập tức.
Nhưng một lúc sau vẻ mặt lại trở nên hòa hoãn không ít, mỉm cười dịu dàng nói: “Cô đừng quá đắc ý? Cô đại khái chắc cũng chưa biết người bạn thân nhất của cô đã xảy ra chuyện gì phải không?”
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ trở nên lạnh lẽo, cô không tự chủ ngồi thẳng người dậy, nhưng trên mặt lại vờ như không biết gì hỏi: “Ai?”
Lúc này Tô Miên đã bình tĩnh lại, giọng điệu thờ ơ nói: “Con hát kia đấy, hình như họ Thẩm thì phải. Diễn nhiều vai phụ như vậy, nửa chìm nửa nổi, quan hệ vối cô rất tốt, hình như là bạn cấp ba nhỉ?”
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ từ từ trở nên trở nên sắc bén, cười lạnh nói: “Quả nhiên là cô.”