Chương 1700:
Cho dù Thẩm Lệ tĩnh dưỡng nửa năm mới xuất hiện thì cũng không cần lo lắng không có phim đóng. Vừa lúc bắt đầu cô cũng không dự định sẽ đi trên con đường thành sao, vì vậy cũng không hy vọng bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu cũng phải luôn giữ vững độ hot để cho người khác nhớ tới cô. Cô chỉ cần bảo đảm chất lượng của mỗi tác phẩm là được rồi.
Hơn nữa, Cố Tri Dân cũng sẽ không để cho cô không có phim đóng.
Tuy rằng hai người này thoạt nhìn vô cùng không hợp, dây dưa quấn quít nhiều năm như vậy vẫn là một cặp oan gia. Nhưng tình nghĩa của hai người lại rất sâu đậm, cho dù không phải là tình yêu thì cũng còn có tình cảm khác.
Thẩm Lương lắc đầu nói: “Ở trong bệnh viện rất nhàm chán, cậu không có chuyện gì thì đến nói chuyện với tớ nhé.”
“Tớ có thời gian sẽ đến thăm cậu.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, nhìn xung quanh nói: “Cậu không nói cho người trong nhà biết sao?”
“Ba và mẹ tớ đã đi du lịch nước ngoài rồi.” Thẩm Lệ vô cùng đáng thương nói.
Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng: “Khoảng thời gian này tớ không dự định viết kịch bản mới, mỗi ngày sẽ hầm canh đem qua cho cậu.”
“Cậu đúng là tốt hơn cả mẹ ruột của tớ…” Thẩm Lệ cảm động đến suýt chút nữa gọi mẹ.
Nguyễn Tri Hạ tán gẫu với cô ấy một lúc thì chuẩn bị rời đi.
Lúc ra khỏi phòng bệnh, người đại diện trở về từ bên ngoài, trong tay còn cầm theo đồ nói: “Cô Hạ phải đi rồi sao?”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ nhìn túi đồ trong tay người đại diện một hồi, giống như nghĩ tới chuyện gì vội hỏi: “Chuyện Thẩm Lệ bị thương lần này đã điều tra thế nào rồi? Có kết quả chưa?”
Người đại diện lắc đầu nói: “Sự cố hiện trường xem ra chỉ là ngoài ý muốn, nhưng sai sót này cũng quá lớn. Trước đó chúng tôi cũng đã hợp tác với đơn vị tổ chức này vài lần rồi, bọn họ từ trước tới giờ làm việc cũng rất chặt chẽ cẩn thận…”
Lời nói của người đại diện hình như có ý khác. Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn cô ta hỏi: “Trước kia những người khác từng hợp tác với công ty này có xảy ra chuyện lớn như vậy không?”
Người đại diện lắc đầu nói: “Chưa từng có, đơn vị tổ chức này nổi tiếng có khí phách, rất tôn trọng nghệ sĩ.”
Chân mày Nguyễn Tri Hạ nhíu chặt hơn, đi về phía trước non nửa bước, nhỏ giọng nói với người đại diện: “Cô là đang nghi ngờ có thể có người sai khiến chuyện này?”
Người đại diện không nói gì xem như là ngầm thừa nhận .
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ trở nên nghiêm túc ngay lập tức: “Gần đây Lệ có đắc tội với người nào không?”
“Không có, phim trước vừa mới quay xong, vừa nhận một kịch bản còn chưa quay, giữa thời gian này cũng nhận một số hoạt động trước kia đã bàn xong. Gần đây cũng không xảy ra chuyện không vui với ai cả.” Người đại diện đối với hành trình và quan hệ giao tiếp của Thẩm Lệ rõ như lòng bàn tay, Nguyễn Tri Hạ tin tưởng lời cô ta nói đều là sự thật.
Nếu người đại diện đã nói như vậy thì đã nói rõ cô ta quả thật là nghi ngờ chuyện này.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Lúc đó Lệ tham gia hoạt động ở đâu? Phiền cô cho tôi địa chỉ ở đó được không?”
“Được.” Người đại diện đọc địa chỉ cho Nguyễn Tri Hạ ghi lại.
Trước khi đi, Nguyễn Tri Hạ lại nhắc nhở một câu: “Chuyện này không cần nói cho Lệ biết, để cho cô ấy yên tâm dưỡng bệnh.”
Người đại diện gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Trước khi đi Nguyễn Tri Hạ lại đi gặp bác sĩ trị bệnh chính của Thẩm Lệ, sau khi xác nhận thương thế của Thẩm Lệ chỉ cần tĩnh dưỡng là được, lúc này cô mới yên tâm rời đi.
Cô mới ra khỏi bệnh viện điện thoại di động đã reo lên.
Cô vừa đi đến bãi đậu xe vừa lấy điện thoại ra nghe.
Lúc nhìn thấy người gọi đến là ai, Nguyễn Tri Hạ hơi dừng lại, sau đó cười rộ lên, tiếp đó mới nhận cuộc gọi.
Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ mang theo vẻ chế nhạo nói: “Sao đột nhiên tổng giám đốc Cố lại gọi điện cho tôi thế?”
Sao Cố Tri Dân không biết Nguyễn Tri Hạ là đang cố ý chế nhạo anh ta, anh ta cũng không ngại hỏi thẳng Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ à, cô đi thăm Thẩm Lệ chưa? Cô ấy thế nào rồi?”
Giọng điệu rất gấp, từ trước đến nay anh ta luôn sốt ruột đối với Thẩm Lệ.