Chương 1678:
Bây giờ đã là tám giờ tối, thời gian này Tư Mộ Hàn cũng đã về nhà.
Lúc Nguyễn Tri Hạ lái xe đến cửa biệt thự của Tư Mộ Hàn thì đúng lúc thấy Thời Dũng đi từ trong biệt thự ra.
Anh ta thấy xe của Nguyễn Tri Hạ cũng hơi ngạc nhiên.
Nguyễn Tri Hạ xuống xe, khách sáo chào hỏi Thời Dũng: “Trợ lý Thời.”
“Cô Hạ, cô….” Trợ lý Thời vừa nghiêng đầu nhìn thì đúng lúc nhìn thấy Tư Nguyễn xuống xe.
Tư Nguyễn ngọt ngào kêu lên: “Chú Thời Dũng .”
Trên mặt Thời Dũng lập tức nở nụ cười: “Tư Nguyễn đã về rồi.”
Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Cậu chủ ở trong phòng làm việc, tôi đi về trước.”
Thời Dũng biết Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn về giờ này thì nhất định là tìm Tư Mộ Hàn có việc.
Nguyễn Tri Hạ đưa Tư Nguyễn vào, đi đến phòng làm việc của Tư Mộ Hàn.
Đứng ở cửa phòng làm việc, Nguyễn Tri Hạ gõ cửa một cái.
Vài giây sau, bên trong truyền ra giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn: “Vào đi.”
Nguyễn Tri Hạ đẩy cửa ra, Tư Nguyễn buông tay chạy về phía Tư Mộ Hàn.
“Ba!” Tư Nguyễn đã hai ngày chưa gặp Tư Mộ Hàn rồi.
Tư Mộ Hàn ngồi trước bàn làm việc, vốn đang cúi đầu xem tài liệu, nghe giọng bất ngờ của Tư Nguyễn thì ngẩng đầu nhìn về phía cửa, liếc mắt nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.
Tay đang định lật tờ giấy của anh bất ngờ run rẩy một cái. May là bàn làm việc của anh cách cửa khá xa, Nguyễn Tri Hạ không có nhìn thấy.
Anh mới chỉ thất thần chốc lát mà Tư Nguyễn đã chạy đến trước mặt anh hô to: “Ba.”
Tư Nguyễn tự giác bò lên trên cái ghế đối diện bàn làm việc của anh, lại giẫm ghế leo lên trên bàn làm việc của anh.
Bình thường lúc ở nhà Tư Mộ Hàn làm việc cũng luôn để cho Tư Nguyễn tự mình ngồi trên bàn chơi, bởi vì vóc dáng của cô bé quá nhỏ, một bánh bao nhỏ như vậy phải đặt ở trước mặt anh mới thấy yên tâm.
Nguyễn Tri Hạ đi nhanh tới, dừng một chút mới nói: “Hạ Hạ nhớ anh, em đem con bé tới, tiện thể có chút việc muốn nói.”
Có việc muốn nói?
Chỉ sợ là có việc muốn nói mới đem Tư Nguyễn đưa về.
Tư Mộ Hàn chỉ nhẹ nhàng quét nhìn cô một cái, liền gọi điện thoại để cho người hầu đến, mang Tư Nguyễn về phòng của mình.
Tư Nguyễn đi rồi, hai người mặt đối mặt ngồi xuống.
Không biết tại sao, ai cũng không lên tiếng nói chuyện trước.
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt nhìn vào bàn làm việc, Tư Mộ Hàn lại cúi đầu hững hờ chăm chú nhìn văn kiện trong tay.
Một lát sau, Tư Mộ Hàn lên tiếng nói: “Không phải có việc muốn nói sao? Nếu như không có, anh còn có việc phải xử lý.”
Giọng điệu lạnh lùng, nghe không ra không có một chút tình cảm dư thừa nào, Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn nghe ra anh có một chút mất hứng.
Nguyễn Tri Hạ mím chặt khóe môi, hít sâu một hơi mới lên tiếng nói chuyện.
“Anh dự định khi nào kết hôn với Tô Miên?”
Động tác trong tay Tư Mộ Hàn hơi ngừng lại, cuối cùng giương mắt lên nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Sao? Em muốn tới uống rượu mừng sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, không tự chủ được nắm chặt hai tay, nhưng biểu lộ trên mặt ngược lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút tươi cười: “Anh mà gửi em thiệp mời thì tại sao em lại không đến?”
Tư Mộ Hàn không ngờ tới cô lại phản kích như vậy, anh nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ không nói gì.
“Nếu như anh kiên quyết phải kết hôn với Tô Miên, cũng nhất định phải quyền nuôi nấng Tư Nguyễn với em, thì em sẽ khởi tố.” Sau khi nói ra năm chữ cuối cùng, sống lưng Nguyễn Tri Hạ ưỡn lên thẳng tắp, cả người cắng ngắt nhìn chằm chằm anh.