Chương 1631:
“Cảm ơn ngài Tư đã mua được trâm cài quý giá này, cống hiến vì sự nghiệp từ thiện.”
Lúc này một tràng pháo tay vang lên.
Tần Thủy San có vẻ hơi thất vọng: “Tôi còn tưởng là Tạ Ngọc Nam này có thể tiếp của Tư Mộ Hàn mấy chiêu chứ, không ngờ lại thất bại nhanh như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ cong khóe môi, nụ cười không đạt đến đáy mắt: “Trên đời này chỉ có thứ mà Tư Mộ Hàn không muốn, không hề có thứ mà anh ta không có được.”
“Cậu đây là đang khen anh ta? Hay là…” Tần Thủy San nói đến đây thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
“Tôi nói sự thật, cũng không hề nói quá.” Nguyễn Tri Hạ sửa lại phần váy hơi nhăn trên người, nói: “Trò vui cũng xem xong rồi, đi thôi, đi về.”
Thật ra Tần Thủy San cũng chỉ đến xem trò vui mà thôi, bây giờ trò vui lớn nhất cũng đã xem xong rồi, tất nhiên là phải trở về.
Hai người cùng đi ra ngoài, đến cửa chính thì Tần Thủy San nói muốn đến phòng vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ cũng không còn cách nào khác là đứng đó đợi cô ta.
Đứng đấy đợi, thì bỗng đợi được Tư Mộ Hàn và Tô Miên.
Lần này Tô Miên không có kéo tay Tư Mộ Hàn, bởi vì một tay cô ta cầm hộp, tay kia cầm trâm cài mà Tư Mộ Hàn vừa mua với giá 700 tỷ.
Còn Tư Mộ Hàn vẫn yên tĩnh như bình thường, vẻ mặt không hề thay đổi, nhìn qua rất lạnh nhạt.
Mắt Tư Mộ Hàn nhìn thẳng phía trước, đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Tri Hạ, dường như không nhìn thấy cô vậy. Còn Tô Miên đi bên cạnh cô còn cố ý quay đầu nhìn cô một cái, ánh nhìn đó ngập tràn khoe khoang và đắc ý.
Nguyễn Tri Hạ quay mặt đi chỗ khác, cô cũng không cảm thấy gì, chỉ là cảm thấy trong lòng hơi khó chịu mà thôi.
Tần Thủy San lúc này vội vàng chạy đến: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa đi, Tần Thủy San vừa nói về chuyện trong dạ hội. Thỉnh thoảng Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, thật ra cô không hề nghe thấy gì cả.
…
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tri Hạ đi theo đoàn phim đến phim trường.
Buổi sáng là cảnh quay ngoài trời, ngoài trời cũng không quá nóng, quay phim cũng rất thuận lợi.
Buổi chiều là cảnh quay trong phòng.
Sáng nay Tô Miên không tới, buổi chiều mới thong dong đến muộn.
Cô ta ở trong tổ kịch bản đến cũng không có tác dụng gì, đến hay không cũng không ảnh hưởng đến việc quay phim.
Đối với mọi người trong đoàn phim thì Tô Miên không đến thì tốt hơn, đến thì còn bắt người khác phải hầu hạ cô ta thật tốt.
Cô ta vừa đến, người trong đoàn phim đều nhiệt tình chào hỏi.
“Cô Tô đến à.”
“Trang phục hôm nay của cô Tô thật đẹp, nhất là cái trâm cài này…”
Vừa nghe thấy chữ trâm cài, Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nhìn sang.
Hôm nay Tô Miên mặc một bộ váy liền áo màu trắng, trên mặt trang điểm sắc xảo, còn cố ý làm tóc, một bộ dạng chói lọi.
Mà trâm cài trên người cô ta là cái mà Tư Mộ Hàn dùng 700 tỷ mua ở dạ tiệc tối qua.
Bên này cũng vừa vặn quay xong, đạo diễn ngẩng đầu la to với bên ngoài một tiếng: “Nghỉ ngơi một lát.”
Nguyễn Tri Hạ đi theo tổ biên kịch, ngồi cách đạo diễn không xa, Tần Thủy San ở bên cạnh cô. Nên Nguyễn Tri Hạ dễ dàng nghe thấy tiếng cười lạnh của Tần Thủy San.
Ban đầu Tần Thủy San thấy Tô Miên đã không vừa mắt, bây giờ thì thấy ngứa mắt rồi.
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, đứng dậy đi sang bên cạnh cầm chai nước suối.
Lúc cô vặn nắp chai nước, thấy Tần Thủy San đang nói gì đó với đạo diễn Biên Hòa bèn cầm một chai nước sang.
Lúc cô đi qua thì đúng lúc Tần Thủy San và đạo diễn vừa nói xong, cô bèn đưa nước cho Tần Thủy San.