Chương 1610:
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tô Miên ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Hôm nay Tô Miên trang điểm rất xinh đẹp, tươi tắn, như thế nào cũng không giống một người phụ nữ ba mươi tuổi, trong ánh mắt cô ta nhìn Nguyễn Tri Hạ chứa đầy vẻ khinh thường và đắc ý.
Nguyễn Tri Hạ chỉ thờ ơ liếc nhìn cô ta. Đây chính là cái giá phải trả mà Tô Miên nói tối qua?
Tô Miên thấy dáng vẻ Nguyễn Tri Hạ vẫn chẳng hề để ý, ánh mắt vốn còn có chút đắc ý đã lập tức thay đổi.
Ngay cả chuyện như vậy mà Nguyễn Tri Hạ cũng không quan tâm sao?
Lẽ nào cô thật sự bỏ xuống Tư Mộ Hàn rồi?
Tô Miên quay đầu liếc nhìn Tư Mộ Hàn. Tư Mộ Hàn dựa vào lưng ghế, vẻ mặt không cảm xúc nhìn ba tấm ảnh trước mặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Cô ta dựa sát qua, khẽ gọi tên anh: “Đình Kiên.”
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn cô ta, ra hiệu cô ta có chuyện thì nói.
Cho dù Tô Miên cảm thấy Tư Mộ Hàn quá mức lãnh đạm với mình, nhưng nghĩ đến ở đây nhiều người như vậy, chỉ có cô ta có thể ngồi gần Tư Mộ Hàn, trong lòng cô ta liền thấy thoải mái hơn.
Tính Tư Mộ Hàn lãnh đạm thì lãnh đạm, chỉ cần yêu cô ta là được.
Bởi vì Tần Thủy San là Tổng sản xuất nên ngồi gần Tư Mộ Hàn hơn rất nhiều.
Nguyễn Tri Hạ nhàm chán nhìn xuống tay của mình, lại cảm giác được điện thoại rung lên một cái.
Là Tần Thủy San gửi tin nhắn qua facebook cho cô: “Cô xem thử dáng vẻ đắc ý của con đê tiện Tô Miên kia đi! Còn không phải vì có Tư Mộ Hàn làm chỗ dựa cho cô ta sao!”
“Quả thật chính là một kẻ điên mất trí! Vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn, còn muốn kéo cả người đàn ông của tôi vào trong. Thật may ảnh chụp lần này không gửi thẳng ra ngoài! Bằng không tôi chắc hẳn không thể không xé xác cô ta ra!”
Sau khi cơ bản xác định là do Tô Miên chụp ảnh, Tần Thủy San đã hoàn toàn thù hận Tô Miên rồi.
Trước đây hai người Tần Thủy San và Tư Ân Nhã tranh giành Hứa Mộ Hàn, sau đó thật vất vả mới ở cùng với Hứa Mộ Hàn, cô ta thật sự rất yêu Hứa Mộ Hàn.
Tô Miên muốn dằn mặt Nguyễn Tri Hạ, cô ta không xen vào. Nhưng ảnh do Tô Miên chụp lại có ảnh hưởng đến Hứa Mộ Hàn, điều này đã chạm đến ranh giới của Tần Thủy San.
Nguyễn Tri Hạ xem xong tin nhắn do Tần Thủy San gửi tới, chỉ gửi lại cho cô ta một gương mặt nguôi giận.
Tần Thủy San cất điện thoại xong thì từ xa trừng mắt với Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cười đáp lại, Tần Thủy San hừ một tiếng rồi không nhìn cô nữa.
Mà vào lúc này Hứa Mộ Hàn đúng lúc đi đến. Chỗ Nguyễn Tri Hạ ngồi quay ra phía cửa, trong mắt mọi người xung quanh lại giống như Nguyễn Tri Hạ đang cười với Hứa Mộ Hàn.
Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Tư Mộ Hàn, ánh mắt anh lập tức nghiêm lại, càng tối tăm hơn, giống như đang ẩn chứa một cơn gió lốc nào đó.
Lúc này, mọi người gần như đều đã đến.
Tư Mộ Hàn lấy ba tấm ảnh ra, giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng họp nặng về: “Bộ phim còn chưa bắt đầu quay đã xảy ra vụ bê bối này, tôi cần phải có một lời giải thích hợp lý!”
Giọng nói của anh vừa vang lên, trong phòng họp lập tức rơi vào trong sự yên tĩnh tới kỳ lạ.
Sau đó, anh lại ném mạnh ba tấm ảnh lên trên bàn họp, phát ra một tiếng “bộp”.
Tất cả mọi người câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Tần Thủy San đứng ra giải thích rõ: “Đó chỉ là hiểu nhầm, chỉ do góc chụp ảnh có vấn đề mà thôi. Tôi tin tưởng Tổng Giám đốc cũng hiểu về phóng viên giải trí, bọn họ bình thường sẽ lựa chọn góc độ, để chụp ra một vài tấm ảnh như thật như giả để lừa ánh mắt của người khác.”
Trong lúc cô ta nói chuyện còn cố ý liếc nhìn Tô Miên.
Tô Miên hơi nheo mắt, ánh mắt không tốt liếc nhìn cô ta.
Tư Mộ Hàn nhắc lại một lần nữa: “Tại góc chụp à?”
“Đúng vậy.” Tần Thủy San giải thích.