Chương 1580:
Phục vụ giải thích với cô: “Tư tiên sinh thường ăn ở đây, nhưng hôm nay thực sự không đến ạ.”
Lúc này, điện thoại Nguyễn Tri Hạ vang lên.
Nguyễn Tri Hạ nhìn màn hình là Tư Mộ Hàn gọi đến.
Cô nghe máy, nói: “Anh lừa tôi à, anh không hề ở đây!”
Nguyễn Tri Hạ vừa mới dứt lời, ở phía bên kia điện thoại liền truyền đến một trận tiếng cười.
Ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói nồng đậm trào phúng của Tô Miên: “Nguyễn Tri Hạ, vừa nãy chúng tôi cũng chỉ là nói đùa với cô một chút thôi, cô thật sự định đi sao?”
Lúc Tô Miên nói chuyện, trong giọng nói không hề che giấu ý cười một chút nào.
Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, tay cô nắm điện thoại di động, không nhúc nhích đứng ở nơi đó.
Tô Miên nở nụ cười, giả vờ hào phóng nói: “Quên đi, Đình Kiên, có vẻ như cô ấy thực sự muốn gặp anh, anh cứ để cho cô ấy tới đây đi. Em biết là anh không muốn em hiểu lầm nên mới làm vậy, dù sao thì cô ấy cũng là vợ cũ của anh, coi như không còn tình cảm, thì cũng coi như là có quen biết nhau chút.
Tô Miên dịu dàng thuyết phục Tư Mộ Hàn, cô ta nói một chữ Nguyễn Tri Hạ cũng không nghe, chỉ coi như là gió thoảng qua tai.
Tư Mộ Hàn có vẻ như là đã bị Tô Miên thuyết phục, qua vài giây, Nguyễn Tri Hạ liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói giống như đang ban ân của Tư Mộ Hàn: “Cô đến đây đi.”
Điệu cười trong giọng nói của Tô Miên lại càng rõ ràng hơn: “Nguyễn Tri Hạ, lần này không lừa cô nữa. Chúng tôi đang ở trong nhà hàng bên cạnh, cô nhanh nhanh tới đây đi…”
Ở nhà hàng ngay bên cạnh?
Vậy khi nãy lúc cô vừa lái xe đến nhà hàng này, ngay lúc cô vừa ngừng lại, hai người Tư Mộ Hàn và Tô Miên đều đã nhìn thấy rồi?
Bọn họ lừa cô xoay vòng vòng, cảm thấy rất vui có phải không?
Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, vậy mà Tư Mộ Hàn lại có thể cùng với Tô Miên lừa cô, coi cô như một con khỉ rồi đùa giỡn, cô thực sự là kẻ ngốc kỳ cục nhất thế giới.
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, trực tiếp đi thẳng vào nhà hàng sát vách.
Cô đứng ở cửa ra vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Tô Miên đang ngồi ăn với nhau.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, có vẻ như không nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đi vào.
Cũng không biết Tô Miên đang nói cái gì, cười đến cả khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, trên mặt Tư Mộ Hàn lại không có nụ cười, vẻ mặt của anh lười nhác, lưng dựa ở trên ghế ngồi, rũ mắt xuống tỏ vẻ như là đang chăm chú nghe cô ta nói chuyện.
Tư Mộ Hàn và Tô Miên đều là người có tướng mạo xuất chúng, Tô Miên tuy đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhờ được bảo dưỡng rất tốt, khi hai người ngồi cùng một chỗ, những người xung quanh nhìn vào lại thấy vô cùng xứng đôi, cũng vô cùng đẹp mắt.
Nguyễn Tri Hạ chậm rãi đi tới, trực tiếp ngồi xuống ở phía đối diện bọn họ.
Cô vừa ngồi xuống, chuyện đầu tiên làm chính là quay đầu nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ một cái.
Đúng như dự đoán, vị trí của Tư Mộ Hàn và Tô Miên, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc xe Nguyễn Tri Hạ đang đỗ ở bên ngoài.
Nguyễn Tri Hạ thu hồi ánh mắt, quay đầu lại đối mặt với Tô Miên, Tư Mộ Hàn cũng nhấc mí mắt nhìn cô một cái.
Tô Miên cố gắng hết sức nhích lại gần Tư Mộ Hàn ở bên cạnh hơn, khiến cho cô ta và Tư Mộ Hàn trong lúc này khoảng cách co nhỏ lại một chút, sau khi thấy vừa ý mới cười dịu dàng nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Cô đến rồi.”
“Hai người đã nhiệt tình như vậy, làm sao tôi có thể không đến cơ chứ?” Nguyễn Tri Hạ cong cong khóe môi, trên mặt thế nhưng không có một nụ cười.
Trước đây, đều là Nguyễn Tri Hạ đứng ở bên cạnh Tư Mộ Hàn, còn hôm nay, người ngồi ở bên cạnh Tư Mộ Hàn lại là cô ta.
Vị trí của cô ta và Nguyễn Tri Hạ bây giờ đã thay đổi, lúc nãy, Tư Mộ Hàn còn hùa theo cô, lừa gạt Nguyễn Tri Hạ trong khi bọn họ ở ngay nhà hàng bên cạnh cô.
Tư Mộ Hàn dung túng cô ta như vậy, khiến cho cô ta càng ngày càng chắc chắn là Tư Mộ Hàn thực sự yêu cô ta, cho nên càng thêm trắng trợn không kiêng dè.
“Chúng tôi cũng ăn gần xong rồi, cô có muốn ăn gì không?” Tô Miên cố ý nói như vậy, muốn làm cho Nguyễn Tri Hạ khó chịu.
Thật ra, việc thực sự có thể làm cho Nguyễn Tri Hạ để tâm, cũng khiến cho cô thật sự tức giận khổ sở, chính là Tư Mộ Hàn. Tô Miên có nói cái gì làm cái gì, đối với Nguyễn Tri Hạ mà nói, căn bản không thể ảnh hưởng đến cô một chút nào.