Chương 1551:
Cố Tri Dân nghe vậy, sắc mặt cũng hơi biến đổi một chút.
“Trước đó Đình Kiên đối với Tri Hạ như thế nào em cũng biết. Đừng nói là bốc cháy tất cả mọi người đang chạy trối chết, kể cả là đập vào đụng phải cũng đau lòng…”
Câu nói kế tiếp đã không cần nói nữa.
Cố Tri Dân lắc đầu: “Bằng vào hiểu biết của anh đối với Đình Kiên mà nói, lúc yêu thì tính mạng của mình cũng không cần. Nhưng nếu không yêu, chết ở trước mặt cậu ấy cũng sẽ không thèm nhìn một lần.”
“Rầm!”
Mặt Thẩm Lệ lạnh lùng đem ly rượu hướng trên mặt bàn ném cái rầm: “Miệng đàn ông, đều là quỷ gạt người! Anh vừa rồi còn nói anh ta không phải loại người đứng núi này trông núi nọ.”
Cố Tri Dân kéo ra khóe miệng, vội vàng dụ dỗ nói: “Có lẽ thật sự cậu ấy có nỗi khổ tâm trong lòng khó nói ra được thì sao? Tức cái gì nào, đừng tức giận đừng tức giận.”
Thẩm Lệ hừ lạnh một tiếng: “Coi như thật sự có nỗi khổ tâm, ở trong tình huống khấn cấp, anh ta cũng có thể mặc kệ Tri Hạ sao? Nếu là anh, anh có mặc kệ tôi hay không?”
Thẩm Lệ kéo tới trên người Cố Tri Dân, lúc này anh ta nhíu mày, chỉ vào ngực mình: “Anh đem trái tim móc ra cho em xem được không?”
Giọng nói nghe có chút vô lại, nhưng ánh mắt của anh ta lại là cô cùng chân thành.
Thẩm Lệ ngơ ngác một chút, vừa rồi lúc đầu cô cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Hai người đều trầm mặc lại.
Một lát sau, vẫn là Cố Tri Dân đánh vỡ không khí trầm mặc trước: “Thẩm Lệ, chúng ta…”
Thẩm Lệ cầm ly rượu lên, ngửa đầu một hơi liền uống sạch sẽ: “Tôi ăn no rồi.”
Lập tức, cô đứng lên, cầm túi cầm điện thoại, kéo ghế ra đi ra ngoài.
Động tác liên tiếp một mạch, vô cùng trôi chảy, giống như là đã sớm luyện tập qua.
Cố Tri Dân cũng không biết tính tình từ đâu tới, mạnh mẽ đứng dậy, đầu gối đụng phải góc bàn phát ra một tiếng tiếng vang nặng nề, đau đến mức anh ta nhíu nhíu mày, nhưng cũng không hề kêu thành tiếng.
“Thẩm Lệ, từ trước đến nay em có nhất định phải cứng rắn ở trước mặt anh như vậy hay không? Có phải em nhận định đời anh cũng chỉ muốn một người phụ nữ là em hay không? Em có biết có bao nhiêu con gái đứng xếp hàng chờ lấy anh không”
Thẩm Lệ đối với Cố Tri Dân mà nói, chính là máu thịt trong lòng, luôn đặt ở trong tim che chở thật tốt.
Thế nhưng, đã nhiều năm như vậy, cô đối với anh ta lại vẫn luôn là một loại trạng thái né tránh.
Anh cũng không biết vì sao cô lại biến thành như thế này.
Rõ ràng lúc mới bắt đầu, bọn họ cũng không phải là như thê này.
Thẩm Lệ dừng bước lại, đứng nguyên tại chỗ mấy giây, sau đó mới quay đầu lại, trên mặt là nụ cười trào phúng mà lạnh lùng: “Cậu chủ Cố trước kia không phải cũng nhận được tin tức không ngừng sao? Tôi có bảo anh giữ mình chờ tôi sao? Anh muốn ở bên ai, liên quan cái rắm gì tới tôi!”
Lúc con người ta đang tức giận thì cái gì cũng nói ra được.
Thật ra lúc Cố Tri Dân vừa nói xong thì anh ta cũng đã hối hận rồi.
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi không thể lấy lại.
Thẩm Lệ được cưng chiều từ nhỏ đến, tính cách có hơi kiêu ngạo nhưng không xấc xược, cũng không phải người dễ bị bắt nạt, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực rời đi không chút đắn đo.
Cố Tri Dân tức đến mức siết chặt tay, dùng sức đấm xuống bàn mấy cái.
Cơn đau nhức ở trên tay lập tức trở nên tê dại không còn cảm giác.
Anh ta cầm chai rượu vang gần như vẫn còn đầy trên bàn ngửa đầu uống mấy ngụm lớn.
…
Nguyễn Tri Hạ mời Tiêu Thâm đến nhà ăn cơm vốn là muốn thăm dò ý tứ của anh ta nhưng Tiêu Thâm ăn như rồng cuốn vậy, ăn xong bèn chạy mất, cô căn bản không có thời gian cũng không có cơ hội nghe ngóng được chút gì từ Tiêu Thâm cả.
May là Tiêu Thâm sống ở đối diện, lần này không nghe ngóng được gì thì vẫn còn có lần sau.
Nguyễn Tri Hạ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.
Ngoại trừ Tư Mộ Hàn dặn Tiêu Thâm phải đối xử tốt với cô ra thì việc anh ta đối xử tốt với cô là rất đáng ngờ.