Chương 1546:
Hạ Thời Yến nhìn theo phương hướng tay Nguyễn Tri Hạ chỉ, hướng phòng ở đối diện nhìn thoáng qua, lập tức khẽ gật đầu: “Quen biết là được.”
Anh ta nói xong, lại nhìn Tiêu Thâm một chút, nhấc chân đi ra.
Hạ Thời Yến vừa đi, Nguyễn Tri Hạ liền để Tiêu Thâm đi vào.
Nhưng Tiêu Thâm cũng không đi vào, chỉ đưa cái túi đen như mực trong tay cho cô.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy cái túi phát hiện ra cái túi này cũng khá nặng.
Cô tò mò mở ra xem một chút, phát hiện bên trong là một chậu hoa sen đá, chỉ liếc mắt liền nhìn ra được là trồng rất cẩn thận, mà lại chọn lọc qua.
Rất tinh xảo xinh đẹp.
Lúc Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên phát hiện trước mặt đã không còn ai, sau khi Tiêu Thâm đem cái túi giao cho Nguyễn Tri Hạ liền xoay người rời đi.
Rốt cuộc Tiêu Thâm muốn làm cái gì?
Đưa bữa ăn khuya, đưa cô đi Tư Thị, còn tặng cho cô chậu hoa…
Hai chuyện trước, nhìn qua cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng lần này tặng cho cô chậu hoa chuyện này liền có chút kì lạ.
Tiêu Thâm nhìn qua thật sự không phải là một người đàn ông tinh tế tỉ mỉ như thế, coi như bên trong anh ta tinh tế tỉ mỉ, đó cũng là dùng ở trên người Tư Cẩm Vân, đối với cô tốt như vậy để làm gì?
Nguyễn Tri Hạ nghĩ mãi không ra.
Cô về đến phòng, lấy chậu hoa ra đặt ở trên mặt bàn.
Nhiệt độ không khí bên ngoài quá thấp, cô cũng không để ở trên bệ cửa sổ, chỉ đặt ở trong phòng.
Cô nhìn chằm chằm chậu hoa này một lúc, gửi cho Thẩm Lệ một tin nhắn messenger.
“Một người đàn ông mua đồ ăn cho một người phụ nữ còn tặng chậu hoa, thể hiện điều gì?”
Thẩm Lệ trả lời: “Anh ta muốn theo đuổi cậu.”
Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng: “Tớ cũng không có nói tớ chính là người phụ nữ kia.”
Thẩm Lệ hoàn toàn không nghe Nguyễn Tri Hạ giải thích: “Ai theo đuổi cậu?”
Nguyễn Tri Hạ có chút bất đắc dĩ, vẫn nói thật ra: “Người vệ sĩ kia.”
Thẩm Lệ gửi tới một cái vẻ mặt sợ hãi: “Tớ cảm thấy không phải anh ta muốn theo đuổi cậu, có thể là anh ta muốn giết cậu! ! !”
Phía sau còn thêm ba dấu chấm than, đủ để khiến cho Nguyễn Tri Hạ khiếp sợ.
Cô mới chỉ gặp qua Tiêu Thâm một lần, Tiêu Thâm cho cô một cảm giác anh ta rất đáng sợ, rất hung ác.
Nguyễn Tri Hạ gửi cho cô ấy một cái biếu tượng mắt trợn trắng.
Rất nhanh, Thẩm Lệ liền gọi điện thoại tới.
“Tri Hạ! Xảy ra chuyện gì cậu mau mau nói cho tớ một chút!” Trong giọng nói của Thẩm Lệ mang theo mùi tám chuyện nồng nặc.
Nguyễn Tri Hạ mở loa ngoài, tiếp tục thu dọn phòng bếp: “Cái gì nên nói tớ đều nói với cậu rồi còn có thể nói cái gì nữa?”
“Cậu chắc chắn người vệ sĩ kia của cậu không có ý đồ xấu đối với cậu không?”
Nguyễn Tri Hạ vô cùng chắc chắn: “Không.”
Tiêu Thâm không phải là người bình thường, anh ta muốn lấy mạng một người có thể trực tiếp ra tay luôn, không cần đến việc mua đồ ăn tặng chậu hoa lằng nhà lằng nhằng như thế này để làm giảm xuống sự đề phòng của Nguyễn Tri Hạ sau đó mới xuống tay.
“Chuyện này…” Thẩm Lệ cố ý kéo dài câu nói để gây sự chú ý của Nguyễn Tri Hạ, chờ đến lúc Nguyễn Tri Hạ không nhịn được phải gọi cô ấy một tiếng, cô ấy mới nói tiếp: “Đúng là anh ta thật sự muốn theo đuổi cậu!”
Giọng điệu này so với lúc vừa rồi nói Tiêu Thâm đối với Nguyễn Tri Hạ không có ý đồ xấu, còn chắc chắn hơn.
Nguyễn Tri Hạ bị giọng nói chắc chắn của Thẩm Lệ làm cho giật nảy mình!