Chương 1543:
Tiêu Giai Kỳ không nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, gấp đến nỗi dậm chân tại chỗ. Nhưng những lời kia của Nguyễn Tri Hạ khiến cho bà nghĩ rằng nhất định Nguyễn Tri Hạ biết gì đó.
Bà sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Tiêu Giai Kỳ không có ý cứ như vậy mà rời đi, bà dự định đến cửa siêu thị chờ. Nhưng cửa siêu thị khá nhiều, bà nghĩ ngợi, cảm thấy chờ ở cửa còn không bằng chờ ở cửa bãi giữ xe.
Nhất định Nguyễn Tri Hạ lái xe tới.
Nhưng bà tính sai một điểm, mặc dù Nguyễn Tri Hạ lái xe tới, nhưng bên này kẹt xe quá rồi, xe của cô cũng không lái vào bãi xe dưới mặt đất.
Nguyễn Tri Hạ mua đồ xong, cũng không có đi tầng hầm một, mà đẩy thẳng xe mua sắm ra, đi tới bãi xe bên cạnh, chất đồ vào rồi rời đi.
Tiêu Giai Kỳ chờ ở cửa ra vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đợi mãi cũng không thấy xe của Nguyễn Tri Hạ ra.
Tốc độ của mỗi chiếc xe đi từ bãi đỗ xe ra ngoài đều rất từ từ, cũng đủ để cho bà ta thấy rõ được người ở bên trong không phải là Nguyễn Tri Hạ.
Bà ta khẳng định không hề bỏ qua dù chỉ một chiếc xe, nhưng vẫn không nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.
Chẳng lẽ Nguyễn Tri Hạ không lái xe tới đây? Hay là Nguyễn Tri Hạ biết bà ta ở chỗ này chờ, cho nên không tới đây nữa?
Tiêu Giai Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy là Nguyễn Tri Hạ cố ý tránh bà ta.
Bà ta quay người trở lại trong xe, nói với lái xe: “Chúng ta đi về trước.”
Trở lại nhà họ Nguyễn, Tiêu Giai Kỳ đụng phải Hạ Thời Yến đang cầm tài liệu vừa trở về từ công ty.
“Thời Yến, sao con lại ở nhà?” Tiêu Giai Kỳ chậm giọng lại, vô cùng điềm đạm.
Hạ Thời Yến nhíu mày, rõ ràng là không hề muốn nói chuyện cùng Tiêu Giai Kỳ: “Về lấy tài liệu.”
“À.” Tiêu Giai Kỳ biết rất rõ tính tình của Nguyễn Hương Thảo nhưng ở chung với Hạ Thời Yến lại rất ít, cũng không phải là rất biết cách hòa hợp với Hạ Thời Yến.
Hạ Thời Yến lạnh lùng như vậy, Tiêu Giai Kỳ liền không biết nói gì nữa.
Hạ Thời Yến cảm thấy rất mệt, ban đầu cũng không muốn trả lời Tiêu Giai Kỳ, cầm tài liệu liền đi ra ngoài.
Tiêu Giai Kỳ thấy Hạ Thời Yến sắp đi ra ngoài, cắn răng gọi anh ta lại: “Thời Yến, con chờ một chút.”
“Bà còn có chuyện gì?” Hạ Thời Yến đối với Tiêu Giai Kỳ không thể gọi là chán ghét, cũng không phải là không thích, chỉ là hơi khinh thường mà thôi. Cho nên không thế nào cùng nói chuyện với người mẹ kế này.
“Mẹ vừa mới gặp Tri Hạ ở siêu thị.”
Vẻ mặt Tiêu Giai Kỳ giống như muốn nói lại thôi, biểu cảm trên mặt Hạ Thời Yến hơi trì trệ: “Ai? Tri Hạ à? Bà lại đi tìm nó làm gì?”
“Mẹ nghi ngờ nó biết tin tức của chị con, lúc mẹ hỏi nó đều không có phản ứng gì. Sau đó mẹ đến lối ra bãi đỗ xe đợi nó, ngay cả bãi đỗ xe nó cũng không hề tới, nó chính là đang cố ý tránh mẹ!”
Tiêu Giai Kỳ càng nói càng cảm thấy chuyện đúng là như vậy, vẻ mặt cũng càng ngày càng chắc chắn.
Hạ Thời Yến nhíu nhíu mày giống như đang nghe chuyện cười, bất chợt nói: “Làm phiền tự bà nghĩ lại một chút bà đối với Tri Hạ đã làm những chuyện tốt gì, được không? Nếu tôi là nó, tôi cũng không muốn đáp lời bà!”
“Thời Yến, sao con lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ con không có chút lo lắng nào cho em gái của con sao? Nó là em gái ruột của con mà!”
“Tri Hạ cũng là con gái ruột của bà đấy!”
Hạ Thời Yến nói một câu làm cho Tiêu Giai Kỳ ngậm miệng không trả lời được.
Anh ta cũng không phải là đang nói chuyện giúp Nguyễn Tri Hạ, khi còn bé Nguyễn Tri Hạ rất ngoan, anh ta cũng không chán ghét cô.
Sau khi Tiêu Giai Kỳ tiến vào nhà họ Nguyễn vẫn đem tất cả sự chú ý đặt ở Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Hương Thảo bị nuông chiều đến mức bệnh tật đầy người cũng có một phần công lao của Tiêu Giai Kỳ.
Thiện và ác, vốn chính là bản tính tồn tại bên trong của con người.
Mà khi còn bé Hạ Thời Yến căn bản bị nuôi thả, Hạ Lập Nguyên bận bịu công việc không có thời gian để ý đến anh ta, Tiêu Giai Kỳ muốn thân thiết với anh ta lại không thân thiết được, anh ta vẫn luôn là người trung lập nhất ở nhà họ Nguyễn.
Tận đến khi anh ta cùng đám bạn xấu kia đua xe, Hạ Lập Nguyên nhìn không nổi, đưa anh ta ra nước ngoài rèn luyện.