CHƯƠNG 1535:
Khi Nguyễn Tri Hạ đến phòng họp, phát hiện cơ bản mọi người đều đông đủ .
Tần Thủy San vẫy tay gọi Nguyễn Tri Hạ qua ngồi cùng
Tư Thị đầu tư hạng mục《 Mất Thành 2》, là do Tư Mộ Hàn tự mình quyết định. Tổng giám đốc đều quyết định rồi, người phía dưới tự nhiên không cần lại làm những chuyện dư thừa nữa.
Việc ký hợp đồng rất thuận lợi, tất cả mọi việc còn lại Tần Thủy San ra mặt trao đổi với bọn họ, căn bản không còn chuyện gì liên quan đến Nguyễn Tri Hạ nữa.
Nguyễn Tri Hạ càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực, nếu mọi chuyện không có gì quan hệ gì với cô nữa, thì gọi cô đến đây làm gì?
Tư Mộ Hàn ăn no rửng mỡ sao?
Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, trong lòng đã bắt đầu dâng lên sự tức giận.
Nhưng mà theo hiểu biết của cô về anh ta, Tư Mộ Hàn cũng không phải người đàn ông nhỏ nhen như vậy, không đến mức cùng cô tính toán chi li những việc nhỏ này.
Khả năng nói đến nói đi vẫn là vì Tô Miên
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy Tư Mộ Hàn làm những việc này tất cả đều vì Tô Miên, điều này không thể phù nhận được.
Dù sao với tính cách của Tư Mộ Hàn, nếu thật sự không hề yêu một người, khẳng định không thèm nhìn một cái, làm gì có nhiều thời gian rảnh nhắm vào cô như vậy?
Coi như anh ta thật sự vì Tô Miên, Sau khi《 mất thành 2》 bấm máy, bảo Tô Miên đến làm phiền cô là được rồi, anh ta hoàn toàn không cần thiết hạ mình đến nhắm vào cô.
Cô sắp xếp lại tất cả suy nghĩ trong đầu một lần nữa, Nguyễn Tri Hạ lại cảm thấy chính mình nghĩ nhiều rồi.
“Tri Hạ, đi thôi, cô còn đứng đấy nghĩ gì nữa thế?”
Giọng nói của Tần Thủy San cắt đứt dòng suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ phục hồi tinh thần, mới phát hiện mọi người trong phòng họp đều đã ra ngoài, chỉ có Tần Thủy San còn đang chờ cô.
Cô vội vàng đứng dậy: “Uh, đi thôi.”
Hai người song song bước ra bên ngoài, Tần Thủy San thấy Nguyễn Tri Hạ mang bộ dáng mất hồn mất vía, không khỏi hỏi: “Nghĩ chuyện gì thế?”
“Không có việc gì.” Nguyễn Tri Hạ đương nhiên không có khả năng nói cho Tần Thủy San biết cô đang suy nghĩ gì.
Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, những người đi trước đột nhiên tất cả đều chạy đến.
Sau đó, toàn bộ người trong tầng đều đi ra .
Nguyễn Tri Hạ loáng thoáng nghe được một chút thanh âm.
Nàng lắng tai vừa nghe xong, sắc mặt lập tức nghiêm túc nói: “Hình như là âm thanh báo cháy.”
Phía sau, không biết là ai hô một tiếng: “Cháy , cháy !”
Tất cả mọi người đều hướng cửa thoát hiểm chạy xuống.
Ngay cả Tần Thủy San đang đi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt cũng thay đổi chạy đến lối thoát hiểm.
Phòng họp để ký hợp đồng, cùng văn phòng của Tư Mộ Hàn không phải cùng tầng, văn phòng anh còn phải đi lên trên hai tầng nữa.
Tư Nguyễn vẫn còn ở chỗ Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ không suy nghĩ nhiều, xoay người chạy lên trên tầng.
Tần Thủy San nhận ra Nguyễn Tri Hạ không đi cùng, quay đầu lại thì trông thấy Nguyễn Tri Hạ đang chạy ngược hướng với mọi người, rõ ràng là muốn lên tầng trên.
Sắc mặt lo lắng cô lớn tiếng gọi tên Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, cô đi đâu vậy!”
“Cô đi trước đi, không cần lo lắng cho tôi.” Nguyễn Tri Hạ con quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thủy San một cái, sau đó bản thân tiếp tục chạy ngược hướng dòng người đi lên trên.
Số người hai tầng trên so với tầng trệt phía dưới ít hơn, Nguyễn Tri Hạ vất vả đi lên đến nơi thì thấy rằng tầng này đã không còn ai cả, Cầu thang lối đi tới văn phòng Tư Mộ Hàn thật trống trải.