Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 1437





Chương 1526:

 

Lúc anh ta ở trong xe, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa có cảm giác gì, chỉ là có một chút kinh ngạc.

 

Nhưng là, Tư Mộ Hàn vừa xuống xe, ưu thế về chiều cao cùng khí chất mạnh mẽ, cảm giác sắc bén quen thuộc lại xuất hiện.

 

Anh ta mặt không thay đổi nhìn thẳng Nguyễn Tri Hạ, ngữ khí lạnh lùng: “Đi ngang qua, không được sao?”

 

“Anh nói dối.” Nguyễn Tri Hạ theo bản năng nắm chặt cục gạch trong tay: “Ông chủ cửa hàng nói anh đã đi theo từ rất lâu rồi”

 

“Con đường này là của em, chỉ có mình em có thể đi?” Tư Mộ Hàn hai tay đút túi quần, giọng nói mang một tia trào phúng.

 

“Tùy anh!” Nguyễn Tri Hạ ném viên gạch vào vệ đường, trực tiếp bỏ đi vào trong quán ăn vặt.

 

Nếu như là ở thành phố lớn, cô đi dự tiệc tối ở đâu đó mà tình cờ gặp anh thì không có gì lạ, nhưng hiện tại ở nơi này lại gặp Tư Mộ Hàn, nói là ngẫu nhiên đi ngang qua, Nguyễn Tri Hạ tin mới là lạ.

 

Ai biết anh ta đêm hôm khuya khoắt ở nơi này làm cái gì!

 

Nguyễn Tri Hạ nói không lại anh, dứt khoát không để ý tới nữa.

 

 

Nguyễn Tri Hạ đi về phía trước mấy bước liền cảm thấy có cái gì đó không đúng.

 

Sau lưng có động tĩnh.

 

Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Tư Mộ Hàn cũng đi theo tới.

 

Cô đứng tại chỗ, chờ Tư Mộ Hàn đến gần, mới nói: “Anh không phải là cũng muốn đi vào trong tiệm ăn cơm chứ?”

 

Nguyễn Tri Hạ chỉ vào quán vặt nơi cô cùng Thẩm Lệ vừa mới đến.

 

Tư Mộ Hàn vẫn bộ dáng không nóng không lạnh, trực tiếp đi vượt qua cô, hướng về phía quán ăn.

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn theo bóng lưng Tư Mộ Hàn, người có chút đờ đẫn cứng nhắc.

 

Tư Mộ Hàn thật sự muốn đi vào?

 

Nếu không phải trải qua chuyện lúc trước kia, Nguyễn Tri Hạ sẽ nghi ngờ có phải Tư Mộ Hàn cố ý hay không.

 

Dù sao chuyện như thế này trước đây Tư Mộ Hàn chưa từng làm.

 

Thẩm Lệ cũng không biết Nguyễn Tri Hạ từ cửa sau đi ra, cô đợi mãi không thấy trở lại liền chuẩn bị cầm điện thoại gọi cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Đúng lúc này, cô nghe thấy có người sau lưng đẩy cửa tiến vào.

 

Thời tiết mùa đông bên ngoài trời rất lạnh, tất cả cửa của tiệm ăn vặt đều đang đóng.

 

Thẩm Lệ hiếu kì quay đầu lại, trông thấy người tiến vào lúc này là Tư Mộ Hàn, cô đột nhiên trừng lớn mắt: “Lão đại?”

 

Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Ăn cơm?”

 

“A.” Thẩm Lệ ngơ ngác lên tiếng, thấy Tư Mộ Hàn nhíu nhíu mày, mới vội vàng nói bổ sung: “Đến ăn cơm.”

 

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ cũng bước vào.

 

Thẩm Lệ trông thấy Nguyễn Tri Hạ từ bên ngoài tiến đến, cả người đều mơ màng không hiểu.

 

“Tri Hạ, cậu… Không phải…” Thẩm Lệ chỉ vào Nguyễn Tri Hạ, vừa chỉ về phía phòng vệ sinh, lúc nhất thời không biết nói làm sao.

 

Nguyễn Tri Hạ không thèm để ý đến Tư Mộ Hàn, trực tiếp đi thắng tới ngồi đối diện Thẩm Lệ, hỏi: “Còn chưa có đồ ăn sao? Đói chưa?”

 

Đúng lúc ông chủ bưng đồ ăn từ bên trong ra.

 

“Đồ ăn đến rồi.”

 

“Cám ơn ông chủ.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, liền cúi đầu bắt đầu ăn.

 

“Haizz, không cần khách khí.” Ông chủ lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy Tư Mộ Hàn.

 

Hôm nay đây là cái ngày gì, đầu tiên là hai người phụ nữ giàu có đi tới, sau đó lại thêm một người đàn ông tướng mạo không tầm thường chút nào, nhìn như ông chủ lớn.

 

Cửa hàng này của ông khách đến thường là vài sinh viên không có tiền, hoặc là những người dân sống xung quanh, rất ít khi gặp những người giàu có và xinh đẹp như vậy.


DMCA.com Protection Status