Chương 1519:
Dù cho anh là cha của con gái cô, cũng là người đầu tư cho bộ phim mới của cô đi chăng nữa.
Trong suốt quãng đường về, bầu không khí trong xe im ắng đến lạ thường
Bởi vì Nguyễn Tri Hạ gặp phải Tư Mộ Hàn nên mới thấy khó chịu trong lòng, còn Tiêu Thâm không biết cớ vì sao mà tâm trạng lại có vẻ sa sút ghê lắm.
Bọn họ đều không có ý muốn xen vào việc của đối phương nên không ai lên tiếng suốt dọc đường về.
Sau khi xuống xe, hai người rẽ về hai ngã .
Nguyễn Tri Hạ về đến nhà, mở tủ lạnh ra nghía thử mới biết nhà mình chẳng món gì ăn được.
Thế là dứt khoát khui hộp sữa chua ra uống luôn.
Cô vừa uống sữa chua vừa lướt điện thoại đọc tin tức, vừa kéo xuống thấy một bài thì điện thoại đã vang lên liên tục
Là cuộc gọi của Thẩm Lệ.
Vừa bắt máy đã nghe Thẩm Lệ í ới: “Tớ đang đợi cậu dưới lầu này”
Nguyễn Tri Hạ cả kinh, thế là không khống chế được bàn tay đang cầm sữa chua, cô bất cẩn siết chặt thân chai làm sữa văng tứ tung ra ngoài, dính cả vào áo.
“Cậu về từ hồi nào đấy?” Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng bỏ chai sữa xuống rồi bật loa ngoài, cô vừa nói chuyện với Thẩm Lệ vừa lấy khăn giấy lau vệt sữa chua bị văng trên áo.
“Cậu quan tâm tớ về từ bao giờ chi hử, tớ lên nhà liền đây.” Thẩm Lệ hấp ta hấp tấp, vừa dứt lời đã cúp máy cái rụp.
Lúc Nguyễn Tri Hạ lau hết mớ sữa chua rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay thì nhìn thấy bóng mình trong gương, vết sẹo trên cổ cô vẫn chưa lành hẳn.
Hôm nay cô mặc chiếc áo lông cổ tròn, lúc ra ngoài còn quàng thêm cái áo khoác và đeo lên tấm khăn choàng, lúc về nhà cởi hết ra rồi mới nhìn thấy vết sẹo lồ lộ trên cổ.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết có phải Thẩm Lệ đã phát hiện ra điều gì mới vội vã đến tìm cô thế hay không, nhưng cô không có ý định kể chuyện Khanh Tần cho cô ấy nghe.
Dù sao việc cũng đã rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, để Thẩm Lệ khỏi phải lo lắng.
Nguyễn Tri Hạ vừa vào phòng ngủ thay cái lông cao cổ bước ra thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm.
Cô nhanh chóng chạy ra mở cửa nhà đón khách, bèn nhìn thấy Thẩm Lệ đứng ngay bên ngoài.
Cô ấy đội nón lưỡi trai, nón của cái áo lông vũ cũng đội nốt lên đầu, tóc hơi hơi rối, không trang điểm nhưng trông vẫn có tinh thần lắm.
“Lâu thế mới ra mở cửa cho tớ, cậu đang làm gì đấy?” Thẩm Lệ phàn nàn một hồi rồi kéo vali hành lý vào trong.
Nguyễn Tri Hạ cười cười, bình tĩnh kéo lại cổ áo rồi nhấc tay đóng cửa vào.
“Sao cậu không báo trước, đến bất ngờ thế?” Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa rót cho Thẩm Lệ ly nước.
Thẩm Lệ ném hành lý qua một bên rồi nhảy vèo lên sô pha, vùi đầu vào thành ghế đợi cô rót nước cho.
Nguyễn Tri Hạ đưa cho cô ly nước.
“Cảm ơn nha” Thẩm Lệ nhận lấy hớp một hớp, rồi đặt xuống khay trà.
Nguyễn Tri Hạ biết Thẩm Lệ có chuyện muốn nói nên ngồi xuống bên cạnh cô.
Quả nhiên là vậy, cô vừa đặt mông xuống ghế, Thẩm Lệ đã nghiêm mặt nhích lại gần: “Nghe nói nhà họ Tư muốn đầu tư cho Mất Thành 2 hả?”
“Cậu hóng hớt nhanh thật.” Đến tận hôm nay Nguyễn Tri Hạ mới biết đến chuyện này, cô không ngờ rằng Thẩm Lệ cũng biết nữa.
Thẩm Lệ hừ một tiếng rồi đắc ý nói: “Khinh thường tớ à, quan hệ của tớ rộng hơn cậu nhiều đấy.”
Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, chỉ mỉm cười đáp lại mà thôi.
“Cậu làm hòa với Tổng Gíam Đốc Tư rồi hả?” Thẩm Lệ hóng hớt.
“Làm gì có chuyện đó.” Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ trầm mặt xuống, cô rũ mắt, hít sâu một hơi rồi nói rằng: “Cũng như vậy thôi, sẽ không quay lại với nhau đâu.”
“Gì?” Thẩm Lệ ngớ người ra.
Thẩm Lệ nghe tin Tư Mộ Hàn đầu tư vào Mất Thành 2 nên cứ nghĩ Nguyễn Tri Hạ với Tư Mộ Hàn đã làm lành rồi chứ, thế là vừa xuống máy bay đã phấn khởi bắt xe đến nhà Nguyễn Tri Hạ ngay.