Chương 1501:
Mảnh vỡ cửa kính bay tung tóe, văng lên người cô, kết quả trên mặt và tay xuất hiện nhiều vết xước.
Nguyễn Tri Hạ hoảng sợ, trong đầu nghĩ đến việc chạy trốn từ vị trí của phụ lái.
Nhưng người của Khanh Tần đã với tay từ phía cửa kính vỡ vào trong và kéo được tóc của Nguyễn Tri Hạ.
Đúng lúc này, Nguyễn Tri Hạ gọi được cho cảnh sát.
Điện thoại rơi từ trên tay xuống, một giọng cảnh sát vang lên: “Xin chào, có ai ở đó không?”
Tóc của Nguyễn Tri Hạ bị bọn họ kéo rất chặt, đau đến nỗi mặt trắng bệch, hét lên: ” Đây là đường Hoàn Nam, tôi…a!”
“Con đàn bà thối lại dám báo cảnh sát.”
Tên kéo tóc cô dùng lực càng mạnh hơn, cổ cô mắc lên phần mảnh vỡ của cửa kính thủy tinh.
Cô hôm nay đeo một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc khăn.
Nguyễn Tri Hạ đau đến nỗi thốt không thành tiếng.
Cửa xe được mở ra, cô lập tức bị kéo đi, điện thoại cũng bị chúng lấy đi, đem vứt ở bên kia đường.
Khanh Tần đi từ phía sau ra, nhìn thấy liền nói: “Làm ăn kiểu gì vậy? Ta còn chưa ta tay mà người đã bị đánh chết rồi à?”
Có người nhanh chóng giải thích: “Khanh Tổng, không nghiêm trọng như vậy đâu, cô ta vẫn chưa chết được.”
“Tốt nhất không được để cô ta chết, ta đây cần người phải sống.” Khanh Tần nghiêng đầu liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, cười một cách kì quái: “Hôm nay, cô đừng mong sẽ có người đến cứu cô, lão tử nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
Hắn nói xong, quay sang dặn dò đàn em: “Cô ta đã báo cảnh sát, các ngươi xử lí một chút, đợi một lúc dẫn người sang bên này cho tôi.”
Hắn nói xong liền lập tức lên xe.
Chỉ có điều, khi vừa lên xe, trước mặt có chiếc xe màu đen đang lao tới.
Khanh Tần trợn trừng mắt, mắng tài xế xối xả: “Mau tránh đi…”
Tài xe vội vàng chuyển hướng nhưng vẫn bị chiếc xe kia tông vào.
Cổ của Nguyễn Tri Hạ vẫn tiếp tục chảy máu, toàn thân bắt đầu phát lạnh, cảm giác mơ hồ, không nhìn rõ người trên xe kia là ai.
Tư Mộ Hàn đi ở phía trước không lâu, lẽ nào là anh ta?
Cửa xe mở ra, một dáng người cao lớn từ trong xe bước ra.
Người đó tiếp tục tiến lại gần.
Khi anh ta đến gần rồi, Nguyễn Tri Hạ mới nhìn rõ đó là ai.
Cô lẩm bẩm không dám tin: “Lưu Chiến Hằng…”
“Tri Hạ!”, anh ta gọi cô một tiếng, vốn dĩ sẽ mang thành ý thường thấy nhưng lúc này, khi nhìn thấy chiếc khăn nhuốm máu trên người cô, sắc mặt ngay lập tức trở nên trầm lặng.
Nguyễn Tri Hạ lúc này đã không còn quan tâm đến vết thương trên người nữa, cả đầu óc đều chỉ nghĩ đến một vấn đề.
Tại sao không phải là Tư Mộ Hàn?
Tại sao không phải là anh ta?
Câu hỏi này có lẽ không ai có thể trả lời được.
Xe của Khanh Tần bị đụng trúng nhưng xe cũng không sao, người không chuyện gì.
Hắn ta ban đầu nghĩ rằng sẽ là nhân vật lớn nào, kết quả khi xuống xe, chỉ thấy Lưu Chiến Hằng một mình đứng ở đó, ngay lập tức lấy lại phong độ: “Tiểu tử thối, lần đầu đến Hà Dương phải không? Biết vừa đụng xe ai không?”
Lưu Chiến Hằng liếc nhìn Khanh Tần, lạnh lùng nói: “Thả cô ấy ra.”
Có lẽ là do nguyên nhân nhiều năm thích cười, mà khuôn mặt của anh ta khiến cho những người không hiểu anh một cách tường tận cảm thấy không có sức công kích.
Khanh Tần hoàn toàn không coi Lưu Chiến Hằng ra gì: “Hừ, gan cũng không nhỏ, lâu rồi không gặp người có gan lớn như mày, mày biết những kẻ tao quen có gan lớn như mày đều đã đi đâu không?”