Chương 1492:
Phủ xanh trong chung cư làm rất tốt, nhưng đèn đường hơi mờ.
Nguyễn Tri Hạ phải bật đèn pin của điện thoại mới nhìn rõ đường.
Thỉnh thoảng có một hoặc hai người đi ngang qua, Nguyễn Tri Hạ đi bộ đến nơi đèn đường sáng sau đó mới thấy ổn định hơn một chút.
Trùng hợp vào lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân của một vài người đang vang lên sau lưng mình.
Cô nghe thấy tiếng bước chân lại nhanh hơn một chút.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, thấy một vài người đàn ông cao lớn đang đi về phía cô.
Người đàn ông đứng phía sau trong số đó có chút quen thuộc.
Đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ lóe lên, cô nheo mắt lại rồi đột nhiên trừng to.
Không phải người đàn ông đó là Khanh Tần sao!
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ không tốt, cô quay lại bỏ chạy.
Tuy nhiên, cô chạy đi đâu được với những tên đàn ông cao to này.
Đó là vệ sĩ của Khanh Tần, đều là những người chuyên nghiệp.
Nguyễn Tri Hạ chạy không bao xa đã bị chúng bao vây lại.
“Các anh muốn làm gì?” Nguyễn Tri Hạ nhìn họ cảnh giác.
Lúc này, Khanh Tần đi qua.
“Nguyễn Tri Hạ.” Hắn nhấn mạnh tên cô trước, sau đó cười, nói với giọng khinh bỉ: “Cô nghĩ Khanh Tần tôi là loại người có thể cho cô động thủ dễ dàng như vậy sao!”
Nguyễn Tri Hạ không phải chưa từng nghĩ đến Khanh Tần sẽ gây rắc rối cho cô, nhưng cô không ngờ nó lại nhanh đến vậy.
Đây cũng không phải lần đầu cô gặp được tên tiểu nhân như vậy.
Sau một hồi hoảng loạn, cô bình tĩnh lại.
Cô khẽ nâng cằm lên, giọng đầy bình thản: “Vì vậy, bây giờ anh ở đây là để trả thù đúng không, là mang… bốn tên vệ sĩ đến trả thù một phụ nữ?”
Sự khinh bỉ trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ, ngay cả một tên ngốc cũng có thể nghe thấy.
Khanh Tần đã thấy qua tất cả loại phụ nữ, hắn thấy qua phụ nữ xinh đẹp, cũng đã thấy qua những phụ nữ không biết điều.
Nhưng hắn chưa từng thấy người đẹp như Nguyễn Tri Hạ chết đến nơi rồi còn không biết điều.
Trong lúc nhất thời, hứng thú của hắn đối với Nguyễn Tri Hạ lại sâu sắc hơn một chút.
Khanh Tần vẫy tay, ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại.
Vệ sĩ lùi lại, Khanh Tần bước tới trước Nguyễn Tri Hạ, lắc đầu, lưu manh nói: “Thế nào? Bốn thì quá nhiều à? Vậy thì ngoan ngoãn tắm rửa rồi quỳ xuống thừa nhận lỗi với ông Khanh đây, thế là vạn sự thuận lợi rồi, không phải sao?”
Sao Nguyễn Tri Hạ lại có thể không nghe ra được ý hạ lưu trong lời của Khanh Tần chứ.
Bây giờ cô chỉ hận không thể một bước giẫm chết Khanh Tần.
Nhưng hiện tại có quá nhiều người, cô không phải là đối thủ của bọn họ, nếu chỉ có một mình Khanh Tần, cô thực sự không sợ.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn mà mấp máy khóe môi, bất động thanh sắc nói: “Phải không? Dễ vậy sao?”
“Trước kia tôi đã nói với cô, tôi là một người thương hoa tiếc ngọc, tất nhiên tôi sẽ khoan dung độ lượng cho những người có tư sắc như cô đây, tôi đường cho cô rồi, cô tự mà chọn đi.”
Người ta nói dưới đèn nhìn mỹ nhân, lúc này Nguyễn Tri Hạ cũng đang đứng dưới ánh đèn đường, Khanh Tần lại đứng rất gần, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Tri Hạ, hắn chỉ hận không thể nhảy lên vồ lấy cô ngay lập tức.
Tuy nhiên, không nên quá sốt ruột với những cực phẩm như Nguyễn Tri Hạ.
Đến lúc đưa tới tay, càng có nhiều thời gian để mà chầm chậm chơi đùa.
Khanh Tần liếm môi, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ một cách đầy dâm ô, không hề che giấu ý đồ của mình.
Lúc này, không có nhiều người ra vào chung cư.