Chương 1474:
Cô cũng biết rõ tính cách của Tư Mộ Hàn, anh làm việc gì cũng có nguyên tắc, anh cũng chẳng phải loại người lương thiện gì.
Tư Cẩm Vận chậm rãi bước ra ngoài, ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Tiêu Thâm đang đứng ở cửa.
Tiêu Thâm vẫn giống như trước đây, hơi cúi đầu khi đứng trước mặt cô, nhìn có vẻ rất cung kính, trên thực tế không kiêu ngạo, không xu nịnh thì càng kiêu ngạo hơn bất kỳ ai.
Tư Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh đã nói gì với Mộ Hàn?”
Tiêu Thâm trợn mắt, thanh âm cứng ngắc: “Cô thấy tôi có thể chi phối được suy nghĩ của Tư Mộ Hàn sao?”
Tư Cẩm Vân cảm thấy câu nói của Tiêu Thâm rất có lý.
Tư Mộ Hàn là người kiêu ngạo, nhiều chính kiến, chỉ dựa vào Tiêu Thâm, làm sao có thể thay đổi được ý nghĩ của anh.
Vừa nghĩ như thế, trong thâm tâm cô lại càng thêm nghi ngờ, sao đột nhiên Tư Mộ Hàn lại nói với cô những chuyện này.
Suy đi tính lại, cuối cùng vẫn là không hiểu được.
Mấy năm nay, Tư Cẩm Vân trải qua cuộc sống của cô chủ, tất cả mọi người đều rất cung kính đối với cô, bạn bè cũng chỉ nhiệt tình ngoài mặt mà thôi.
Cô vĩnh viễn nhớ kỹ, lúc cô nhận được giấy chẩn đoán bệnh, phản ứng đầu tiên là không muốn nói cho Tư Mộ Hàn.
Bởi vì trên đời này cô chỉ có Tư Mộ Hàn là người thân duy nhất.
Về phần Tư Đình Phong, cô đã sớm không còn ôm hy vọng gì nữa rồi.
Chỉ có điều, cô không có khả năng gọi điện thoại nói một tiếng với Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn căn bản sẽ không có phản ứng gì với cô.
Nhưng ngoại trừ Tư Mộ Hàn, cô thật sự không biết nói với ai nữa.
Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
Cô ngoài mặt thì là vậy, nhưng không thật lòng đối đãi với người khác.
Trong lòng Tư Cẩm Vân có chút buồn, sau khi cô thở gấp hai cái, mới lần nữa mở miệng nói với Tiêu Thâm: “Chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ đi.”
Ánh mắt Tiêu Thâm khẽ chớp, biểu tình trên mặt có chút phức tạp: “Tôi không đi theo cô.”
“Gì cơ?” Tư Cẩm Vân tưởng mình nghe lầm, Tiêu Thâm nói không đi cùng cô?
“Lúc trước tôi đi theo cô chỉ là để bảo vệ cô, cũng là vì cô đã từng cứu tôi một lần.” Trên mặt Tiêu Thâm thản nhiên không thể hiện thái độ dư thừa nào: “Chúng ta, đã sớm thanh toán xong.”
Sắc mặt Tư Cẩm Vân khẽ biến, nhanh chóng khôi phục lại bình thường: “Như vậy cũng tốt, vậy… Anh định đi đâu?”
Tiêu Thâm không lên tiếng.
Tư Cẩm Vân liền tự hỏi tự trả lời: “Cũng đúng, anh đi đâu cũng không cần phải nói cho tôi biết. Nhưng mặc kệ anh muốn đi đâu, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn với anh.”
Nếu không có Tiêu Thâm, cô cũng không thể sống đến bây giờ.
Thoạt nhìn con người của Tiêu Thâm rất lãnh đạm, còn có chút dọa người, nhưng thật ra anh cũng là một người đàn ông chính trực.
Anh ta có nguyên tắc và điểm mấu chốt, so với đại đa số những người sống náo nhiệt thì anh càng thẳng tiến, vô tư hơn.
Anh ta đồng ý làm bảo an cho cô, cũng chỉ vì cô đã từng giúp anh ta một lần mà thôi.
Hiện tại đều đã thanh toán xong, không còn liên quan gì với nhau nữa.
“Tôi về phòng trước đây.” Tư Cẩm Vân thấy Tiêu Thâm vẫn trầm mặc, dường như không có ý mở miệng nói chuyện.
Ánh mắt Tư Cẩm Vân hơi tối, quay người muốn rời đi.
Nhưng ngay khi cô quay người, cô cảm giác được cổ tay của mình bị người ta nắm lấy.
Bàn tay nắm chặt cổ tay cô sức lực rất lớn, mãnh liệt kéo cô qua, cả người cô bị mất khống chế đâm sầm vào lồng ngực kiên cố của Tiêu Thâm.