Chương 1467:
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ do dự không yên, nên không lên tiếng nói chuyện.
Lưu Chiến Hằng híp mắt lại, lại đi tới trước mặt cô một bước, đứng ở chỗ cách cô gần nhất: “Tôi đã từng nói, Tư Mộ Hàn không thích hợp với em, cho dù em giả bộ bị thôi miên, cũng không phải vẫn bị Tư Mộ Hàn bỏ rơi sao?”
Anh ta nói xong, liền đứng thẳng người lùi lại, cười vô cùng ôn hòa.
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay, cắn răng nói: “Mặc kệ tôi có ở cùng Tư Mộ Hàn hay không, đều không liên quan tới anh.”
“Không chỉ là em không bị thôi miên, Tri Hạ cũng không chết phải không?” Lưu Chiến Hằng làm lơ lời cô, nhíu mày nói.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ sợ hãi, Lưu Chiến Hằng đây là cái gì cũng biết rồi.
Trong lòng cô cực kì khiếp sợ, trên mặt cũng có chút không giấu được.
Lưu Chiến Hằng nhìn ra cô kinh ngạc, cười lạnh một tiếng: “Em cứ chờ em, Tư Mộ Hàn không phải đối thủ của tôi.”
Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc mặt, đang muốn nói chuyện, liền mơ hồ cảm giác được gì đó, giương mắt nhìn phía sau Lưu Chiến Hằng, vừa vặn thấy có một papazazi đang chụp ảnh cô.
Papazazi kia Nguyễn Tri Hạ đã thấy hắn ta, lập tức thu lại máy quay chạy về hướng khác, đúng lúc một chiếc xe lái tới, hắn ta liền lên xe rời đi.
Người kia thật giống người đụng phải cô lúc cô đi ra.
Nguyễn Tri Hạ nhớ chuyện lần trước cô và Lưu Chiến Hằng ăn cơm ở nhà hàng bị chụp ảnh viết báo, đè nén tức giận nhìn Lưu Chiến Hằng: “Đê tiện.”
Sao lại có thể mỗi lần cô gặp mặt Lưu Chiến Hằng nơi đó đều có papazazi, cô không phải minh tinh, mặc dù có kịch bản hot có chút tiếng tăm, nhưng không đáng để papazazi liều mạng theo dõi chụp cô.
Rõ ràng là Lưu Chiến Hằng tìm người, cố ý tới chụp.
Lưu Chiến Hằng không để ý cười cười: “Trước tiên không cần vội vã tức giận, tôi đây cũng là muốn tốt cho em thôi.”
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh một tiếng, không muốn nói thêm một chữ với Lưu Chiến Hằng, xoay người rời đi.
Phía sau cô, trên mặt Lưu Chiến Hằng lộ ra một vệt nụ cười như ý.
…
Bởi vì chuyện Tư Mộ Hàn tối qua, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ vốn không tốt, hơn nữa gặp Lưu Chiến Hằng, tâm trạng của cô càng thêm nặng nề.
Lúc cô tới phòng làm việc của Tần Thủy San, cả người khuôn mặt lạnh lùng, lúc nhân viên chào cô, cũng cẩn thận từng li từng tí.
Nguyễn Tri Hạ vừa đến văn phòng của Tần Thủy San, liền ngồi trên ghế salon.
Tần Thủy San thấy cô đi vào, để trợ lí mang ly nước vào.
Sau khi trợ lí mang nước vào, Tần Thủy San liền ra hiệu trợ lí mang nước tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Trợ lí đặt ly nước tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, nhỏ giọng nói: “Cô Hạ, nước của cô.”
“Cảm ơn.” Tuy tâm trạng Nguyễn Tri Hạ không tốt, nhưng không đến nỗi giận cá chém thớt.
Sau khi trợ lí đi ra ngoài, Tần Thủy San đến ngồi bên cạnh Nguyễn Tri Hạ: “Sáng sớm cô đã tức giận như vậy, có chuyện gì sao?”
Tần Thủy San một tay khoát lên lưng ghế sofa, hai chân gác lên nhau, dáng vẻ bình thản muốn tâm sự với Nguyễn Tri Hạ.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dừng lại trên cổ Tần Thủy San một lát, chú ý tới mấy chấm đỏ nhỏ trên cổ, ngẩng lên nhìn Tần Thủy San: “Kéo cổ áo cao chút?”
“Sao vậy?” Tần Thủy San sờ sờ cổ mình, mất một lúc mới hiểu ra ý Nguyễn Tri Hạ muốn nói, hơi biến sắc mặt: “Trên cổ có gì sao?”
“Có gì bản thân cậu không biết sao? Lẽ nào cậu muốn nói với tớ là muỗi cắn?” Nguyễn Tri Hạ cong môi, híp mắt lại trông có mấy phần tà khí không tên.
Tần Thủy San kéo cổ áo mình, có chút tức giận nói: “Là muỗi thì sao chứ?”
“Nha.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Là con muỗi Hứa Mộ Hàn chứ gì.”