Chương 1463:
Tư Mộ Hàn nhấc tay xem đồng hồ: “Nếu không có chuyện gì khác vậy tôi về trước đây.”
Nói xong anh quay người định đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh thật sự muốn rời đi, gấp gáp đứng lên: “Đợi đã!”
Tư Mộ Hàn quay lại nhìn cô, ánh mắt có chút không kiên nhẫn.
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt có chút không tự nhiên: “Chuyện rượu giả anh định tính sao?”
“Tôi bảo người miễn phí cho cô.” Tư Mộ Hàn kéo kéo cà vạt, biểu thị rõ rệt sự không nhẫn nại.
Nguyễn Tri Hạ đơ người, nhất thời không biết nên nói gì nữa.
Từ lúc Tư Mộ Hàn bước vào, tất cả những biểu hiện không nhẫn nại, phiền phức, khó chịu, chế giễu , cợt nhả của anh như tảng đá đè nặng vào lòng cô, khiến cô không thở nổi.
Cô động động môi nhưng lại không phát ra âm thanh gì.
Tư Mộ Hàn thấy cô không còn gì định nói nữa liền định rời đi.
Nhưng anh mới đi được hai bước, như nhớ ra cái gì, anh liền quay lại.
Nguyễn Tri Hạ vui mừng, nhưng nghe xong lời của Tư Mộ Hàn, tất cả sự vui mừng lại bị dập tắt.
“Còn chuyện này.” Tư Mộ Hàn nhìn cô, thấp giọng nói: “Nếu cô muốn đi thăm Tri Hạ, nói trước với tôi một ngày là được đừng đến quán rượu quậy phá.”
Tư Mộ Hàn nói xong liền dứt khoát bước đi.
Sau khi ra ngoài, đóng “sầm” cửa một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống sô pha, ánh mắt trống rỗng.
Cô với tay lấy chay bia lúc nãy vừa mở, ngửa cổ lên tu ừng ực.
Thật đắng.
Nhưng lại không thể say.
Nguyễn Tri Hạ uống hết liền vứt bỏ vỏ chai đi, vỏ chai lăn xuống đất được một vòng liền không nhìn thấy đâu nữa.
Nguyễn Tri Hạ ở ngoài hét lên: “Đem rượu ra đây! Đem rượu ra đây cho tôi.”
Mấy người phục vụ ở ngoài nghe thấy âm thanh lập tức chạy vào: “Hạ tiểu thư, cô đã uống nhiều như vậy rồi, đừng uống nữa, chúng tôi đưa cô về nhà.”
“Về cái gì mà về.” Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, chỉ xuống bàn, gằn từng chữ một: “Tôi muốn cậu lấu rượu cho tôi!”
Mấy chữ cuối cô kéo dài ra.
Khách của Kim Hải rất có tiền, ai cũng không thể chọc vào, hơn nữa còn là Nguyễn Tri Hạ có quan hệ với Tư Mộ Hàn, phục vụ cũng không dám nói nhiều nữa liền đi lấy rượu qua.
Phục vụ đem rượu đến xong bị Nguyễn Tri Hạ đưởi đi.
Chỉ là, cô càng uống lại càng tỉnh.
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày, cô cầm lấy chai rượu: “Thật sự là….rượu giả?”
Cô ngây ngốc dựa vào sô pha, duỗi chân ra, nhìn không có chút tinh thần nào.
“Tri Hạ?’
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Nguyễn Tri Hạ nghe thấy có người gọi cô.
Hình như là âm thanh nam giới.
Tư Mộ Hàn?
Không phải, Tư Mộ Hàn đã đi rồi, sao có thể quay lại cơ chứ.
Hơn nữa, Tư Mộ Hàn có bao giờ gọi cô là “Tri Hạ đâu”, anh ta luôn gọi họ của cô.
“Haha.” Nguyễn Tri Hạ cười, không để ý đến tên nam nhân gọi tên cô.
“Chết tiệt, cô đã uống bao nhiêu rồi?” Âm thanh người đàn ông càng lúc càng rõ.