Chương 1455:
Vì thế, Nguyễn Tri Hạ đi theo Tần Thủy San đi làm quen đạo diễn và nhà sản xuất.
Cho dù là người có tiếng tăm hay không có tiếng tăm, Tần Thủy San đều trao đổi danh thiếp, có thể thấy khả năng xã giao của cô ta rất tốt.
Đi hết một vòng, Nguyễn Tri Hạ đã uống đến hai má phiến hồng.
Tần Thủy San lắc đầu: “Để tôi bảo nhân viên phục vụ đổi cho cô ly nước ấm, cô uống nhiều như vậy làm gì, uống một hớp thể hiện thành ý là được rồi. Nếu như thực sự tâm tình không tốt, lát nữa yến hội kết thúc tôi đi uống cùng cô…”
“Không phải tâm tình tôi không tốt mà là tôi rất vui vì quen được nhiều tiền bối trong giới, như vậy con đường sau này của tôi cũng sẽ dễ dàng hơn.” Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc, nói cũng rất nghiêm trang.
Tần Thủy San sửng sốt một chút rồi cũng thật sự tin tưởng lời Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Tần Thủy San vẫn để phục vụ đổi cho Nguyễn Tri Hạ một ly nước ấm.
Nguyễn Tri Hạ quả thật là uống hơi nhiều nên có chút chóng mặt, hơi men bắt đầu bốc lên nhưng cũng không ảnh hưởng lớn lắm, cô uống nước xong liền muốn đi về phòng vệ sinh.
Đúng lúc có người tới tìm Tần Thủy San nên cô ta cũng không có thời gian chăm sóc Nguyễn Tri Hạ, chỉ có thể dặn dò cô: “Đi nhanh rồi quay lại nhé.”
Nguyễn Tri Hạ vẫy tay với cô ta rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Cô vào phòng vệ sinh, đứng trước gương nhìn chằm chằm bản thân trong đó mà đờ đẫn, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến cảnh tượng lúc trước nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Tô Miên sánh vai bên nhau.
Càng nghĩ càng cảm thấy tư vị không đúng.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi rồi lấy phấn từ trong túi xách ra dặm lại.
Khi cô cất phấn đi rồi lấy son ra thì từ trong gương nhìn thấy có người đi vào từ ngoài cửa.
Sau khi nhìn rõ người vừa vào là Tô Miên, động tác trên tay Nguyễn Tri Hạ hơi dừng một chút, sau đó coi như Tô Miên không tồn tại mà tiếp tục đánh lại son.
Tô Miên thong thả đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, cụp mắt xuống lấy son từ trong túi ra, có vẻ như cũng đến đây để trang điểm lại.
Cả hai đều không nói gì.
Nguyễn Tri Hạ cất son vào túi định đi thì lúc này Tô Miên lại gọi cô lại: “Cô Hạ đã định đi rồi sao? Không dễ gì mới có cơ hội nói chuyện với cô sao lại vội vàng đi như vậy.”
Nguyễn Tri Hạ hơi dừng bước chân nhìn Tô Miên một chút, trong giọng nói mang theo sự trào phúng: “Cô Tô có lời gì cứ nói thẳng, cứ kỳ quái như vậy cũng hao tổn khí chất của cô nhiều quá.”
Sắc mặt Tô Miên ngưng trọng, sự trầm tĩnh trên mặt biến mất mà dần dần trở nên lạnh lùng: “Nguyễn Tri Hạ, cô có biệt sự khác nhau giữa tôi và cô ở đâu không?”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày không nói gì, đợi Tô Miên nói hết.
“Đó là sự khác nhau một trời một vực.” Giọng Tô Miên mang theo sự lạnh lùng, cô ta hất cằm cong môi lên, vẻ mặt kiêu căng nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt là thần sắc của kẻ chiến thắng.
Loại ánh mắt này Nguyễn Tri Hạ đã nhìn thấy không ít.
Nguyễn Tri Hạ ngay cả mắt cũng không chớt lấy một lần, cô vén mấy sợi tóc rơi trước mặt rồi nói không chút để ý: “Dù sao trước kia cô ngấp nghé người đàn ông của tôi còn bây giờ cô cũng chỉ là dùng lại người đàn ông tôi đã từng xài mà thôi.”
Lời Nguyễn Tri Hạ vừa dứt, Tô Miên liền tức đến mức the thé gọi thẳng cả họ cả tên cô: “Nguyễn Tri Hạ!”
Sự phẫn nộ trong lời nói đã không thể giấu được nữa.
Tô Miên vốn dĩ muốn khoe khoang một chút trước mặt Nguyễn Tri Hạ, dù sao Tư Mộ Hàn cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cô ta vuột khỏi tầm tay.
Bây giờ không dễ gì mới có được một bước thắng lợi, đương nhiên điều đầu tiên Tô Miên muốn làm chính là khoe khoang trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ dường như không quan tâm chút nào, ngược lại còn nói Tư Mộ Hàn là người đàn ông cô đã từng xài qua, như này bảo sao Tô Miên không tức cho được?
Nguyễn Tri Hạ cong môi, vẻ mặt vẫn ung dung mà bình tĩnh.
Cô ngẩng đầu định nói tiếp, dư quang khóe mắt lướt qua liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đứng trước cửa phòng vệ sinh.
Anh lặng lẽ đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.