Chương 1449:
Tư Mộ Hàn đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, trên mặt mang vẻ lạnh lùng ngăn người ta ở xa ngàn dặm.
Ánh mắt của anh xa lạ đến không có chút độ ấm, lúc nói chuyện, sự thân mật ngày xưa cũng biến mất không còn sót lại chút gì: “Tôi kêu Thời Dũng đến nói với em, là cho em thể diện. Nhưng em bắt buộc tôi đích thân đến nói, được, tôi đồng ý với em.”
Nguyễn Tri Hạ kiềm chế bản thân, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nói chuyện: “Anh nói đi.”
“Ba năm trước chúng ta đã ly hôn rồi, bây giờ cũng không phải quan hệ vợ chồng, một khi đã như vậy, chúng ta cũng không cần phải ở cùng một chỗ.” Trước giờ Tư Mộ Hàn đều không thích nhiều lời, nhưng anh vừa mở lời, sẽ từng chữ xuyên tim.
“Ý của anh là. . . . . . tách ra?” Hai chữ cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ gần như dùng hết sức nói ra.
“Thứ nên chia cho em, tôi sẽ không đưa thiếu thứ nào. Về phần Tư Hạ, bây giờ em không tiện chăm sóc con bé, cứ để con bé ở chỗ tôi trước, nếu sau này em muốn quyền nuôi dưỡng, cứ tìm tôi.”
Sự bình tình của Tư Mộ Hàn, và giọng điệu bình tĩnh của anh, đều khiến Nguyễn Tri Hạ lúc này cứ khẽ run rẩy trở nên nhếch nhác lạ thường.
Cô biết mình phải học cách bình tĩnh giống Tư Mộ Hàn, nhưng mà cô không làm được!
Cô không dám tin nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh ngay cả Tri Hạ cũng không cần sao?”
“Cho dù Tri Hạ đi theo em hay là tôi, đều giống nhau, dù sao trên người con bé cũng chảy dòng máu của tôi.”
Tư Mộ Hàn nói tới đây, liếc Nguyễn Tri Hạ một cái, nâng lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới lại đặt mắt lên người Nguyễn Tri Hạ: “Tôi có việc phải ra khỏi cửa một chuyến, hy vọng trước khi tôi trở về, em có thể tranh thủ rời đi.”
Anh nói xong thì lập tức xoay người rời khỏi.
“Cậu chủ. . . . . .” Thời Dũng nhìn thấy dáng vẻ này của Nguyễn Tri Hạ, có chút không đành lòng gọi lại Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn quét mắt nhìn anh ta một cái, giọng điệu không chút để ý: “Thời Dũng, tôi tin tưởng năng lực làm việc của cậu.”
Thời Dũng đau đầu: “. . . . . . Tôi đã hiểu.”
Tư Mộ Hàn nhanh chóng rời đi, không có một chút tạm dừng và do dự gì.
“Mợ chủ, cô. . . . . .” Thời Dũng quay đầu lại, thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn về phía Tư Mộ Hàn rời khỏi như cũ, câu nói tiếp theo cũng không biết làm sao nói ra miệng.
Nguyễn Tri Hạ thở mạnh một hơi, giọng điệu đã trở lại bình tĩnh: “Trợ lý Thời, tôi sẽ tự mình đi, không khiến anh phải khó xử đâu. Sau này không có tôi ở đây, anh có thời gian thì đến thăm Tri Hạ nhiều một chút.”
Thời Dũng khẽ than một tiếng: “Tôi hiểu.”
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, quay người vừa đi về phía phòng Tư Hạ vừa nói: “Tôi đi xem Tư Hạ một chút, nhanh thôi sẽ quay lại.”
Thời Dũng nghe cô nói muốn đi xem Tư Hạ cũng không nói gì, lặng lẽ đồng ý.
Nguyễn Tri Hạ đi nhìn Tư Hạ xong thì ra khỏi biệt thự.
Cửa lớn biệt thự đã có hai chiếc xe đỗ ở đó, một chiếc để đồ Nguyễn Tri Hạ đã dùng, chiếc còn lại có lẽ là xe đón cô đi.
Nguyễn Tri Hạ hơi cụp mắt xuống: “Những thứ này không cần nữa, cũng không cần đưa cho tôi, tôi sẽ tự lái xe đi.”
Thời Dũng hiểu tính Nguyễn Tri Hạ nên cũng không miễn cưỡng, chỉ thử hỏi thăm dò: “Vậy tôi đưa địa chỉ nhà cho cô nhé?”
“Không cần, tôi sẽ không ở đó.” Nguyễn Tri Hạ thẳng thừng từ chối rồi lái xe của mình rời đi.
Thời Dũng đứng dưới ánh đèn đường ở cửa lớn, mắt nhìn theo hướng ô tô Nguyễn Tri Hạ rời đi, lúc này mới gọi điện cho Tư Mộ Hàn.
“Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn mở miệng liền hỏi: “Cô ấy đi rồi?”
“Mợ chủ vừa đi, nhưng…”
Thời Dũng mới nói một nửa đã bị Tư Mộ Hàn ngắt lời: “Cô ấy không cần đồ cũng không cần nhà?”