Chương 1447:
Mãi đến khi Tư Mộ Hàn đi vào phòng làm việc, Nguyễn Tri Hạ cũng đi vào theo anh, có chút chần chừ lên tiếng hỏi: “Anh có nhìn thấy tin tức không?”
“Em muốn chỉ tin tức giáo sư họ Lưu kia công khai ‘bạn gái’ sao?” Tư Mộ Hàn rũ mắt nhìn cô, khóe môi không có chút độ ấm khẽ cong lên, giọng điệu có chút lạnh lùng.
“Đây là lần trước em và Lưu Chiến Hằng gặp mặt ở nhà hàng, anh ta sắp xếp cho người chụp một ít ảnh chụp vu vơ, cố ý để truyền thông viết như vậy, anh ta là cố tình muốn gây rối anh.”
Thậm chí cô còn có chút nghi ngờ, có thể Lưu Chiến Hằng đã biết cô không bị thôi miên thành công.
“Nếu lúc trước em không tự quyết định, một người trộm chạy tới nước M tìm Lưu Chiến Hằng, chúng ta đã sớm tổ chức hôn lễ rồi! Đã sớm nói rõ với mọi người, Nguyễn Tri Hạ em là người phụ nữ của anh!”
Tư Mộ Hàn ăn nói mạnh mẽ, giọng điệu rất nặng nề.
“Cho nên anh vẫn trách em? Loại tình huống lúc ấy anh bảo em phải làm sao đây? Anh bảo em làm một người vong ân phụ nghĩa sao? Anh đừng quên, nói cho tới cùng, tất cả mọi chuyện, đều do người nhà họ Tư mấy người gây ra!”
Nguyễn Tri Hạ đã tức giận đến muốn ngất đi rồi, nghĩ cái gì liền nói cái đó.
“Nếu không phải Trần Tuấn Tú, Tư Hạ chưa đầy tháng sẽ bị người khác bắt đi sao? Nếu không phải Tư Cẩm Vân, anh sẽ mất trí nhớ ba năm sao? Không phải anh vẫn luôn muốn bảo vệ tôi sao? Muốn tôi không làm gì cả sao? Được, chúng ta chia tay! Bây giờ lập tức tách ra! Tôi và Tư Mộ Hàn anh không liên quan gì đến nhau nữa, mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi!”
Nguyễn Tri Hạ cao giọng, giọng nói sắc bén đến mức cả cô cũng cảm thấy xa lạ.
Tư Mộ Hàn xanh mặt nhìn cô, cả người căng chặt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể không khống chế được.
Nguyễn Tri Hạ hiểu rõ anh, đã có thể cảm nhận được trên người Tư Mộ Hàn phát ra lửa giận ngập trời.
Nhưng, anh vẫn đang kiềm chế và chịu đựng.
Tức giận trong lòng Nguyễn Tri Hạ trong cũng không ít hơn anh.
Lồng ngực của cô không ngừng phập phồng, đang kiềm chế cảm xúc của mình.
Hai người giằng co.
Thật lâu sau đó, giọng nói lạnh như băng không có chút cảm xúc của Tư Mộ Hàn vang lên: “Nguyễn Tri Hạ, cuối cùng em cũng đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi.”
Nguyễn Tri Hạ trừng lớn mắt, nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Bây giờ cô đã bình tĩnh hơn một chút rồi, cũng biết khi nãy mình đã nói mấy lời khó chịu.
Nhưng, lời của Tư Mộ Hàn, lại đập nát một tia bình tĩnh vừa xuất hiện trong lòng cô.
Cô bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tư Mộ Hàn, từng chữ một nói: “Đúng vậy, đây là suy nghĩ thật sự trong lòng tôi! Từ trước đến giờ, trong lòng tôi đều nghĩ như vậy đấy! Nếu không ở cùng với anh, rất nhiều chuyện đều sẽ không xảy ra!”
Lời nói của Nguyễn Tri Hạ rơi xuống, trong phòng im lặng đến hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Trong phòng tràn đầy sự yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Tư Mộ Hàn đứng ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ, vẫn không có lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ vươn tay đẩy anh một cái: “Nói chuyện đi!”
Tư Mộ Hàn không nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ khẽ cắn môi, chỉ vào bóng lưng của anh nói: “Tư Mộ Hàn, nếu hôm nay anh cứ thế mà đi ra ngoài, tự gánh lấy hậu quả!”
Cũng không chỉ có Tư Mộ Hàn biết nói lời độc ác, cô cũng biết!
Chỉ là, đa số lúc Tư Mộ Hàn nói lời độc ác với cô, cũng chỉ là dọa cô mà thôi, cũng không thật sự sẽ làm gì cô.
Tư Mộ Hàn là một người khẩu xà tâm phật.
Còn Nguyễn Tri Hạ lại không giống vậy, đa số lúc cô đều mềm lòng, nhưng nếu cô nói ra lời độc ác, vậy vô cùng có khả năng sẽ làm.
Bước chân của Tư Mộ Hàn khẽ dừng lại, dừng chân ở chỗ cách Nguyễn Tri Hạ ba mét một lúc, sau đó không dừng lại chút nào đi ra ngoài.