Chương 1441:
Tư Mộ Hàn quan sát cô kĩ càng, thấy Nguyễn Tri Hạ cười từ trong tận đáy lòng nên anh không hỏi tiếp nữa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Tư Cẩm Vân: “Chị anh đâu? Sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Tư Mộ Hàn nói với vẻ không cảm xúc: “Người giúp việc sẽ sắp xếp.”
Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Tư Mộ Hàn.
Bây giờ Tư Cẩm Vân đã hối hận rồi, Tư Mộ Hàn bằng lòng chấp nhận Tư Cẩm Vân nhưng mức độ chấp nhận vẫn có hạn.
“Em qua đó xem thử.” Nguyễn Tri Hạ vỗ nhẹ vào tay Tư Mộ Hàn và nói.
Tư Mộ Hàn cau mày, kéo lấy cô: “Không cần.”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười rồi rút tay mình ra đi tìm Tư Cẩm Vân.
Người giúp việc sắp xếp cho Tư Cẩm Vân một căn phòng khách, đồ đạc trong phòng khách không nhiều, rất nhiều thứ cần phải sắm thêm.
Nguyễn Tri Hạ nói với dáng vẻ của một nữ chủ nhân: “Cần thứ gì cứ việc dặn dò người giúp việc là được.”
Ánh mắt của Tư Cẩm Vân lướt qua Nguyễn Tri Hạ, nhìn về sau lưng cô.
Nguyễn Tri Hạ biết cô ta đang xem Tư Mộ Hàn có đến hay không nhưng định sẵn cô ta phải thất vọng rồi.
Nguyễn Tri Hạ cũng không vạch trần: “Chị nghỉ ngơi trước đi, tôi đi trước đây.”
Cô ra khỏi phòng của Tư Cẩm Vân, vẫn chưa đi được vài bước, điện thoại liền reo lên.
Khi cô thấy số điện thoại đó bỗng chốc sa sầm mặt.
Người gọi cho cô không phải người khác, chính là Lưu Chiến Hằng.
Giờ này Lưu Chiến Hằng gọi cho cô làm gì?
Nguyễn Tri Hạ do dự chốc lát rồi nghe máy.
“Có chuyện gì?” Ngay cả lễ nghi cơ bản khi nói điện thoại cũng bỏ đi, Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng nói lời khách sáo với anh.
Lưu Chiến Hằng cũng không vòng vo nữa mà hỏi thẳng cô: “Tối qua em và Tư Mộ Hàn đi đâu?”
Nguyễn Tri Hạ thầm hoảng sợ, Lưu Chiến Hằng ngay cả chuyện tối hôm qua Tư Mộ Hàn ra khỏi thành phố Hà Dương cũng biết được!
Không ngờ Lưu Chiến Hằng lại nắm rõ hành trình của họ đến vậy.
Nhưng nghe giọng điệu của Lưu Chiến Hằng, có vẻ anh không biết rằng cô và Tư Mộ Hàn lần lượt ra khỏi thành phố Hà Dương, anh tưởng buổi tối cô đi cùng với Tư Mộ Hàn!
Tuy trong lòng Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, chỉ trào phúng cười lạnh một tiếng: “Xem lại giọng điệu của anh đi, anh đang ra lệnh cho tôi sao? Anh tưởng tôi cũng là cấp dưới của anh giống như Ly ư?”
Lưu Chiến Hằng im lặng hồi lâu, khẽ cười một tiếng: “Tri Hạ, sao em lại nghĩ vậy chứ? Tôi chỉ quan tâm em mà thôi. Tên Tư Mộ Hàn kia mưu mô xỏa quyệt, tôi sợ em bị cậu ta đầu độc…”
Nguyễn Tri Hạ thẳng thắn trả lời lại: “Anh cũng không tốt hơn anh ta bao nhiêu đâu.”
“Ha ha.” Lưu Chiến Hằng hơi gượng cười: “Em muốn nói hay không thì tùy, tôi không ép. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, tôi sẽ không bức bách em, quản lý em như Tư Mộ Hàn.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cười lạnh, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn trước nhiều.
Cô thở dài, giống như bất đắc dĩ mà nói: “Anh đã biết rõ như vậy, vậy thì tôi cũng nói luôn với anh, mà cho dù tôi không nói, anh cũng có cách để biết.”
“Tri Hạ, em đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự chỉ lo lắng cho em mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ phớt lờ Lưu Chiến Hằng, nói: “Hôm qua Tư Mộ Hàn đột nhiên muốn đi đến một thị trấn nhỏ, tôi cảm thấy rất bất ngờ, cho nên mới đi theo anh ta, xem anh ta muốn làm gì.”
“Vậy cậu ta đi làm gì?” Giọng điệu Lưu Chiến Hằng trở nên vội vàng.
Nguyễn Tri Hạ nói ra cái cớ đã bịa ra từ trước: “Anh ta đến đó đón Mạc Cẩm Vân trở về.”