Chương 1432:
Động tác giãy giụa của Tư Hạ nhẹ lại, nhưng vẫn không ngồi yên.
Nguyễn Tri Hạ rất vất vả mới bế được cô bé lên trên ghế, nhưng Tư Hạ chỉ vừa ngồi xuống liền cúi đầu chơi với sợi dây của mình.
Nguyễn Tri Hạ múc một muỗng cháo đưa đến miệng Tư Hạ, cô bé nhìn cũng không thèm nhìn.
Cho dù Nguyễn Tri Hạ dỗ dành thế nào, Tư Hạ đều bày ra dáng vẻ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Nguyễn Tri Hạ đặt lại muỗng vào chén, quay lưng đi, ôm ngực, cắn mạnh môi.
Nhìn dáng vẻ này của Tư Hạ, tim cô như bị dao cắt.
Đột nhiên cô nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh “Keng keng” nhỏ nhoi nhưng rõ ràng.
Cô quay đầu, liền nhìn thấy Tư Hạ đang cầm muỗng ăn cháo.
Vẻ vui mừng hiện lên trên mặt Nguyễn Tri Hạ, cô chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tư Hạ liền cảnh giác nhìn cô một cái, lập tức vứt muỗng vào chén, phát ra một tiếng “keng”.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, chần chờ một lát, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi cô ra ngoài, đóng cửa lại, nhưng chưa đóng hẳn, chừa ra một khe cửa, vừa khéo có thể nhìn tình hình bên trong.
Cô thấy sau khi mình đi, khoảng mười phút sau, hình như Tư Hạ đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nhìn quanh phòng, dường như đang tìm đồ vật nào đó.
Sau đó, cô bé lại nhìn chằm chằm chén cháo trước mặt một lúc, mới vươn tay cầm muỗng ăn cháo.
Trước kia Tư Hạ ăn cơm rất ngoan, bây giờ cũng như vậy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn một hồi liền nhìn không nổi nữa, trong lòng chua chát đến đau khổ.
Cô đi qua bên cạnh hai bước, ngửa đầu dựa vào vách tường sững sờ.
Cô không nghĩ tới Lưu Chiến Hằng thực sự có thể nhẫn tâm như vậy mà ra tay với Tư Hạ.
Tư Hạ còn nhỏ như thế, lúc hỏa hoạn một mình ở trong phòng, sau đó lại bị Tư Mộ Hàn thả xuống từ lầu ba……
Một loạt chuyện này, đối với một đứa bé ba tuổi rưỡi mà nói, có bao nhiêu đáng sợ?
Nhưng khi đó cô ở đâu?
Tự trách và áy náy lan tràn như sự sinh trưởng nhanh chóng và mạnh mẽ của cỏ dại.
Giọng nói của Tư Cẩm Vân đột nhiên truyền từ bên cạnh qua: “Cô cảm thấy mình rất đáng trách.”
Cô nói ra câu trần thuật, cô nhìn ra trong lòng Nguyễn Tri Hạ đang suy nghĩ gì.
Nguyễn Tri Hạ không nhìn Tư Cẩm Vân, bây giờ cô không muốn nói chuyện với Tư Cẩm Vân.
Tư Cẩm Vân đi đến trước mặt cô, rõ ràng mà chậm rãi nói: “Cô không cần tự trách, có rất nhiều chuyện khó mà theo ý muốn. So với mẹ ruột cô và ba tôi, cô coi như là một người mẹ tốt rồi.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu phản bác cô: “Tiêu chuẩn của người mẹ tốt không thấp như vậy.”
Tư Cẩm Vân nhíu mày: “Sao cô giống như hòn đá thế?”
Nguyễn Tri Hạ quay mặt đi, không nhìn cô.
“Nghĩ sao cũng được.” Tư Cẩm Vân đi tới cửa nhìn thoáng vào trong phòng, nói: “Bình thường đồ ăn đưa tới Tri Hạ ăn rất ít, xem ra nó rất thích ăn chén cháo mà cô đưa nó này, đã ăn xong rồi kìa.”
Nguyễn Tri Hạ phát hiện, Tư Cẩm Vân hoàn toàn không giống như trước kia.
Cô nhìn chằm chằm Tư Cẩm Vân, hỏi một vấn đề đã quanh quẩn trong lòng hồi lâu: “Sao chị lại về nước?”
Tư Cẩm Vân nhìn chằm chằm cô một hồi, đột nhiên vươn tay nắm tóc của mình, ra sức kéo một cái……
Theo sự dùng lực của Tư Cẩm Vân, bộ tóc giả trên đầu cô bị rơi xuống, lộ ra mái tóc thật.
Trước đây, Tư Cẩm Vân cũng từng có một mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng vô cùng đẹp.
Nhưng giờ đây sau khi Tư Cẩm Vân đã không còn bộ tóc giả nữa, trên đầu cô ta chỉ còn vài sợi tóc thưa thớt thậm chí còn có thể nhìn thấy một mảng da đầu lớn.
Nguyễn Tri Hạ kinh hãi: “Chị…”
Tư Cẩm Vân vô cùng bình tĩnh nói ra hai từ: “Ung thư.”