Chương 1425:
“Tại sao bây giờ lại không được? Em muốn nhìn thấy con gái của mình lại còn phải chọn ngày tốt sao?” Nguyễn Tri Hạ rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, trong giọng nói mang theo một vẻ chế giễu.
Tư Mộ Hàn vô cùng tức giận nói: “Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không sợ sẽ chọc giận đến anh, nói thẳng: “Dù anh nói thế nào, em vẫn muốn đi gặp Tư Hạ.”
Tư Mộ Hàn nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.
Nguyễn Tri Hạ vô cùng tức giận, nhưng cũng không biết làm gì .
Cô tức giận quay lưng về phía Tư Mộ Hàn nằm xuống.
Hai người cứ như vậy ngủ hết một đêm.
…
Hôm sau.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, Tư Mộ Hàn cũng đã dậy rồi.
Cửa phòng tắm không đóng, vị trí của giường vừa vặn nhìn thấy bồn rửa mặt cách cửa không xa.
Tư Mộ Hàn đứng trước gương, thắt lại cà vạt của mình, nhưng không biết vì sao lại mãi không thắt vào được.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chăm chăm vào anh, thấy anh vẫn cứ tiếp diễn động tác cởi ra thắt lại cà vạt, cuối cùng cũng không nhịn được đứng dậy xuống giường đi về phía anh.
Tư Mộ Hàn thấy cô đi tới, quay đầu nhìn cô một cái, lại tiếp tục thắt cà vạt của mình.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy bàn chải đánh răng, định mặc kệ anh.
Nhưng đầu óc lại quyết định trước một bước, vừa cầm lên bàn chải đánh răng lại đặt xuống, cô ngước đầu lên, đưa tay gạt tay Tư Mộ Hàn ra, thắt cà vạt cho anh.
Tư Mộ Hàn cũng không hề cự tuyệt, chỉ tùy ý để cô thắt lại.
Không khí yên lặng lạ thường.
Những chuyện nhỏ nhặt cần sự tỉ mỉ này, phụ nữ làm vẫn giỏi hơn đàn ông.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy cà vạt, linh hoạt thắt lại, quay đầu lại cầm lấy bàn chải đánh răng.
Lúc cô đánh răng, cảm giác Tư Mộ Hàn vẫn đang nhìn cô.
Cô càng cúi đầu xuống thấp hơn, lúc này cô đang mang dép, trông cô lùn hơn Tư Mộ Hàn khá nhiều, cố ý cúi thấp đầu xuống, Tư Mộ Hàn liền không nhìn thấy mặt của cô.
Đến khi Nguyễn Tri Hạ đánh răng xong, lại nghiêng đầu nhìn anh: “Anh đã xong chưa? Xong rồi thì mau đi ra ngoài đi, đừng đứng ở đây chiếm chỗ, vướng tay vướng chân.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, nghẹn một hơi trong cổ, nuốt xuống không đặng, thở ra không xong.
Người phụ nữ này, thật đúng là…
Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng bước chân của anh cố ý nặng hơn, muốn thể hiện rõ sự tức giận.
Nguyễn Tri Hạ xùy một tiếng: “Nhạt nhẽo!”
Chờ đến khi Nguyễn Tri Hạ rửa mặt xong xuống lầu, Tư Mộ Hàn cũng đã ăn sáng xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Thời Dũng vẫn như thường lệ đợi Tư Mộ Hàn để đưa anh đến công ty, lúc này đang ở trong phòng khách chờ Tư Mộ Hàn.
Thời Dũng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, hướng về phía cô hơi cúi chào: “Mợ chủ .”
Ánh mắt của Tri Hạ Châu lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì, cười nói: “Trợ lí Thời đến sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?”
Thời Dũng dường như cũng không hề phát hiện ra có điều gì lạ thường, cười nói: “Đã ăn rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, cũng không nói chuyện với Tư Mộ Hàn, đi tới phòng ăn.
Thời Dũng dường như phát hiện ra điều gì, anh nhìn Nguyễn Tri Hạ một chút, vừa quay đầu đã thấy Tư Mộ Hàn đang đi về phía mình.
Trong lòng đã hiểu rõ , lại là cãi nhau sao?